Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1212: Biến Hoá Của Trương Gia





Phiên kỳ trong tay người nam thanh sam nở rộ, bay ra một con giao phong hình thể thật lớn.
Giao phong màu xanh bay ra, giương nanh múa vuốt đánh về phía lốc xoáy màu xanh.Quanh thân Lâm Viêm cuồng phong gào thét, vô số sa lịch bị cao cuồng phong cuốn lên trời cao, hoá thành một toà núi cao hơn mười trượng, hung hăng tiến về phía lốc xoáy màu xanh.Hắn mở miệng, phun ra một thanh trảm mã đao màu vàng, dừng ở trên tay.
Sau đó hướng tới hư không phía trước bổ tới, tiếng xé gió vang lớn, bay ra mấy chục đao ảnh màu vàng, bện thành một tấm lưới lớn, hướng tới lốc xoáy màu xanh.Tiếng xé gió mãnh liệt vang lên, lốc xoáy màu xanh hình thể đại trướng, lớn hơn không chỉ gấp đôi, bắ n ra vô só kiếm khí màu xanh.Oành đùng đùng!Vang lên một trận tiếng gầm rú thật lớn, linh thuật cũng vậy, pháp bảo cũng thế, đều không thể tới gần lốc xoáy màu xanh trong phạm vi mười trượng.Lâm Viêm trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, trảm mã đao màu vàng rất nhanh xoay tròn.
Một cỗ khí lưu cường đại hiện lên, toàn thân hắn được cát vàng bao vây.
Hoá thành một luồng lốc xoáy màu vàng cao hơn mười trượng, bao bọc hắn ở bên trong.

Rất nhanh liền nghênh hướng lốc xoáy màu xanh.Oành đùng đùng!Hai luồng lốc xoáy xanh vàng va chạm vào nhau, kiếm khí màu xanh và đao khí màu vàng va chạm.
Khuếch tán ra một cỗ khí lưu cường đại, cuốn lên bụi đất cuồn cuộn.“Phá cho ta.”Lốc xoáy màu vàng chợt toát ra một mảng hoả diễm, thể tích của lốc xoáy màu xanh không ngừng thu nhỏ lại, giống như dung nhập vào bên trong lốc xoáy màu vàng vậy.“Người kiếm hợp nhất!”Từ bên trong lốc xoáy màu xanh truyền ra tiếng quát lạnh của Vương Thanh Sơn, b ắn ra một đạo kiếm quang màu xanh, chém về phía lốc xoáy màu vàng.Hầu như trong cùng một lúc, một tấm phù triện huyết quang lập loè b ắn ra, nhanh chóng tới gần kiếm quang màu xanh.
Sau đó bạo liệt nổ, một hoả diễm huyết sắc hình luân xa xuất hiện giữa không gian trống rỗng, che kín kiếm quang.
Hoả diễm màu đỏ tản mát ra một mùi máu tươi tanh hôi đến cực điểm.Phù triện huyết sắc là thượng phẩm phù triện bậc ba Huyết sát phù, chuyên dùng để vấy bẩn phi kiếm.
Vạn vật có tương sinh tương khắc, kiếm tu cũng không phải là vô địch.Không qua bao lâu, hoả diễm màu máu tản đi, kiếm quang cỡ lớn cũng không thấy nữa.“Không tốt, có bẫy.”Từ bên trong lốc xoáy màu vàng truyền ra thanh âm hổn hển của Lâm Viêm.Ngay sau đó, bên trong lốc xoáy mà xanh bộc phát ra một cỗ kiếm ý kinh người.
B ắn ra vô số phi kiếm màu xanh, đánh về phía lốc xoáy màu vàng.Oành đùng đùng!Lốc xoáy màu vàng bị vô số phi kiếm màu xanh chém vỡ nát, cùng với đó là một tiếng kêu thê lương thảm thiết.Cầu vồng màu xanh chói mắt xoay tròn một trận, sau đó chuyển hướng thẳng đến hai người thiếu phụ váy lam, tốc độc cực nhanh.“Không tốt, chạy mau.”Thiếu phụ váy lam ngọc thủ hung hăng vỗ về phái mặt biển, nước biển kịch liệt quay cuồng.
Một bức tường nước cao mấy chục trượng hiện lên, ngăn cản công kích của cầu vồng màu xanh.Phiên kỳ màu xanh trong tay người nam thanh sam hung hăng nhoáng lên một cái.
Bay ra một con phong mãng màu xanh hình thể thật lớn, đánh về phía cầu vồng màu xanh.Oành đùng đùng!Bức tường nước và phong mãng màu xanh mong manh như giấy vậy, đều bị cầu vồng màu xanh chém vỡ nát.Nhân cơ hội này, hai người trốn vào bên trong đáy biển.Cầu vồng màu xanh hào quang đại trướng, hình thể tăng vọt không chỉ gấp ba, hung hăng chém về phía mặt biển.Oành đùng đùng!Nước biển bị tác động cao hơn vài chục trượng, một bộ phận nước biển biến thành màu đỏ như máu.Thanh quang chợt loé, cầu vồng màu xanh hoá thành bóng người Vương Thanh Sơn.

Tay trái hắn cầm Thanh Ly kiếm, tay phải nắm một chuỗi trữ vật châu, quần áo trên người rách tung toé.Nếu hắn không sử dụng một ít mưu mẹo, Lâm Viêm sẽ không chết nhanh như vậy.
Cũng không thể trách hắn sơ ý, uy lực của người kiếm hợp nhất rất lớn, Lâm Viêm chưa chắc chống đỡ được.Vương Thanh Sơm bay trở về hoang đảo, một khối thi thể không đầu nằm trên mặt đất.
Một đầu người đầm đìa máu tươi rơi cách đó không xa.
Trên mặt Lâm Viêm vẫn còn tràn ngập thần sắc không thể tưởng tượng được.
Hắn tự cao có lực phòng ngự hơn người, nhưng mà vẫn không cản được bí thuật người kiếm hợp nhất.Vương Thanh Sơn lấy đi tài vật trên người Lâm Viêm, cũng thu hồi thi thể của hắn.Hoàng Long đảo từng phái người giết tu sĩ Vương gia, Vương Thanh Sơn hiện tại chỉ mới đòi lại một chút tiền lời mà thôi.Vương Thanh Sơn bấm niệm kiếm quyết, dưới chân chợt xuất hiện một mảng lớn kiếm quang màu xanh, chở hắn bay về hướng trời cao, tốc độ rất nhanh.Gần nửa ngày sau, Vương Thanh Sơn về tới Bạch Sa đảo.
Vương Minh Nhân đã một lần nữa bố trí trận pháp, thu hồi thi thể đồng môn.Vương Minh Nhân đang ở phòng nghị sự thương thảo đối sách, nhìn thấy Vương Thanh Sơn trở về, Vương Minh Nhân mười phần cao hứng, thân thiết hỏi: “Thanh Sơn, ngươi không sao chứ! Kẻ địch chạy trốn quá nhanh rồi phải không.”“Không có việc gì, bọn họ chẳng những không chạy trốn mà còn dám ở hoang đảo phục kích ta.

Ta giết được hai người, một người chạy thoát.”Vương Thanh Sơn bâng quơ nói, tựa hồ như đang kể lại một việc nhỏ không đánh kể.Hắn bị tập kích ở Hoàng Phong đảo, tu vi của kẻ địch không thấp hơn so với hắn bao nhiêu, lúc này hắn mới chạy trốn.
Ngoại trừ Lâm Viêm, hai gã đồng bạn còn lại chỉ là Kim Đan tầng ba, lại không có trận pháp, đương nhiên không phải là đối thủ của Vương Thanh Sơn.Nếu không phải Lâm Viêm là tu sĩ của Hoàng Phong đảo, Vương Thanh Sơn cũng sẽ không một mực đuổi giết Lâm Viêm không tha.Nghe xong lời này, cả sảnh đường im lặng, có thể nghe được cả tiếng châm rơi.Khoé miệng Vương Minh Nhân run rẩy một chút, hắn tự xét bản thân lấy một địch hai còn có vài phần thắng.
Nếu một địch ba mà nói, hắn chỉ có thể chạy trốn.
Vương Thanh Sơn lại có thể lấy một địch ba, không những thế còn giết được hai người, trốn một người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.