Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1211: Một Địch Ba





Nửa ngày sau, Lâm Viêm dừng ở một toà đảo nhỏ dài mấy chục dặm, thần sắc lạnh lùng, trong mắt hắn dẫn theo một tia sát ý.Thời điểm Vương Thanh Sơm tham gia đấu kiếm đại hội vo Vạn Kiếm môn tổ chức thanh danh đại trướng.
Lâm Viêm có nhìn qua bức hoạ của Vương Thanh Sơn.
Tu vi của Vương Thanh Sơn và hắn ngang nhau, Lâm Viêm cũng không e ngại Vương Thanh Sơn.
Hơn nữa hắn là song linh căn, tu luyện lại là địa phẩm công pháp, ngay cả khi không địch lại hắn cũng tin tưởng mình có thể toàn thân thoát được.Không qua bao lâu, Vương Thanh Sơn đã đuổi theo đến đây, đứng trên không của hòn đảo nhỏ nhìn về phía Lâm Viêm.
Có chút kinh ngạc, hắn nhanh chóng thả thần thức tra xét cả hòn đảo nhỏ này, nhưng không phát hiện khí tức của người tu tiên khác.“Dám truy kích lão phu, lá gan của ngươi cũng không nhỏ.”Thần sắc Lâm Viêm lạnh lùng, đằng đằng sát khí nói.“Các hạ dám dừng lại, lá gan của các hạ cũng không nhỏ.”Giọng điệu Vương Thanh Sơn lạnh nhạt, trong mắt xẹt qua một chút hàn quang.“Hừ, vậy thì xem xem, lá gan của ai lớn hơn.”Lâm Viêm sắc mặt lạnh lùng, hoàng quang trong tay chợt loé, một mặt gương đồng màu vàng xuất hiện trên tay hắn.Viền xung quanh của gương đồng có khắc văn lộ hoả diễm.Vang lên một trận tiếng gầm rú, vô số lôi hoả màu vàng từ trong đó bay ra, đổ ập về hướng Vương Thanh Sơn.Vương Thanh Sơn sắc mặt như thường, tay áo run lên, bay ra một thanh phi kiếm màu xanh, dừng ở trên tay hắn.

Cổ tay hắn nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, một mảng lớn kiếm khí khổng lồ màu xanh giống như khổng tước xoè đuôi b ắn ra, nghênh hướng lôi hoả.Oành đùng đùng!Vô số kiếm khí màu xanh đánh vỡ nát lôi hoả màu vàng, lôi hoả màu vàng hoá thành một mảng hoả diễm lớn, che kín kiếm khí màu xanh, hai bên đồng quy vu tận.
Một cỗ khí lưu cường đại khuếch tán ra tứ phương tám hướng.Một cỗ trọng lực khó có thể ngăn cản hiện ra giữa không gian trống rỗng, thân thể Vương Thanh Sơn không thể kháng cự, bị kéo xuống mặt đất.Lâm Viêm đứng trên mặt đất, toàn thân hắn sáng lên một trận hoàng quang, gần nửa toà hoang đảo đều biến thành sa mạc màu vàng.
Cuồng phong gào thét, cuốn lên vô số cát vàng, hoá thành hai sa nhận màu vàng, rợp trời rợp đất công kích về phía Vương Thanh Sơn.Vương Thanh Sơn bấm niệm pháp quyết, quanh thân bỗng xuất hiện một thanh hư ảnh phi kiếm màu xanh.
Hư ảnh nhanh chóng thực hoá, không ngừng bay lộn vòng quanh hắn, kiếm khí tung hoàng.
Một cỗ khí lưu cường đại xuất hiện giữa không gian trống rỗng, tiếng xé gió mãnh liệt vang lên, hư không truyền đến tiếng xe gió chói tai.Sa nhận màu vàng còn cách Vương Thanh Sơn mười trượng đã bị khí lưu cường đại xé vỡ nát, hoá thành một mảng lớn cát vàng biến mất không thấy.Đỉnh đầu Vương Thanh Sơn bỗng dao động, xuất hiện vô số hoàng quang, hoá thành một toà núi nhỏ màu vàng, hung hăng nện về hướng Vương Thanh Sơn.Cùng lúc đó, vô số lôi hoả màu vàng bay ra, hoá thành một con lôi mãng dài hơn mười trượng, toàn thân có lôi quang vờn quanh.
Nó giương nanh múa vuốt đánh về hướng Vương Thanh Sơn.Mặt biển phụ cận của dảo nhỏ kịch liệt quay cuồng, hai vỏ sò màu lam thật lớn trồi lên.
Một thiếu phụ váy lam hơn ba mươi tuổi và một người nam thanh sam cao cao gầy gầy xuất hiện ở bên trong vỏ sò, bọn họ cũng là Kim Đan tu sĩ.Lâm Viêm dám cùng Vương Thanh Sơn đấu pháp, đương nhiên là có chỗ để dựa vào.
Kiếm tu nếu đấu pháp với tu sĩ cùng giai hầu như là bất bại, đây là nhận thức chung của tu tiên giới.
Lâm Viêm tin tưởng nếu ba người bọn họ liên thủ, Vương Thanh Sơn sẽ không phải là đối thủ của bọn họ.Lâm Viêm là Kim Đan tầng sáu, hai tu sĩ còn lại đều làm Kim Đan tầng ba.Thiếu phụ váy lam lấy ra một ngọc toa trong suốt, b ắn ra vô số tế ti, bay tới hướng Vương Thanh Sơn.
Nơi tế ti màu lam đi qua đều truyền đến một trận tiếng xé gió chói tay, giống như không khí bị cắt đi vậy.Người nam thanh sam lấy ra một cây phiên kỳ màu xanh, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái.

B ắn ra hơn trăm đạo phong nhận cỡ lớn.Thiếu phụ váy lam búng ngón tay, b ắn ra một đạo lam quang.
Tay phải người nam thanh sam chưởng về phía hư không, cuồng phong gào thét.
Phụ cận đỉnh đầu Vương Thanh sơn chọt xuất hiện một bàn tay lớn, bọc theo một trận cuồng, nhanh chóng chụp về phía trước.Sắc mặt Vương Thanh Sơn trở nên ngưng trọng hẳn lên, bấm niệm kiếm quyết, phi kiếm quanh thân phát ra một trận kiếm minh trong suốt.
Hơn một ngàn thanh phi kiếm ngưng tụ lại cùng nhau, hoá thành một quang quyển màu xanh lớn vài trượng, xoay tròn chuyển động.
Vang lên tiếng xé gió thật lớn, bay ra vô số kiếm khí màu xanh, bắn về bốn phương tám hướng.Tay áo hắn run lên, bay ra bảy thanh phi kiếm màu xanh, trong đó có một thanh phi kiếm quang mang ảm đạm.
Bảy thanh phi kiếm kết hợp làm một thể, hoá thành một đạo cầu vồng dài hơn mười trượng, chém về hướng ngọn núi nhỏ.Oành đùng đùng!Núi nhỏ màu vàng bị cầu vồng màu xanh chém vỡ nát.

Thân hình Vương Thanh Sơn nhoáng lên một cái, xuất hiện ở mấy chục trượng bên ngoài.
Tránh được công kích của bàn tay màu xanh, những công kích khác đều bị kiếm khí rập rạp ngăn lại, tiếng gầm rú không ngừng vang lên.Trên người Vương Thanh Sơn lao ra một cỗ kiếm ý kinh người, hư ảnh của phi kiếm màu xanh hiện lên giữa không gian trống rỗng.
Hư ảnh nhanh chóng thực thể hoá, không ngừng bay lộn vòng quanh hắn.
Khí lưu nhất thời chuyển động hẳn lên, tiếng xé gió vang lớn.Không qua bao lâu, một luồng lốc xoáy màu xanh cao hơn mười trượng hiện ra, trong một tiếng xe gió chói tai, thổi quét về hướng Lâm Viêm.Lốc xoáy màu xanh hình thành từ hơn một ngàn thanh phi kiếm màu xanh, thình thoảng thả ra từng đạo kiếm khí.Thiếu phụ váy lam sắc mặt lạnh lùng, đánh một đạo pháp quyết vào bên trên ngọc toa.
Ngọc toa màu làm hào quang đại trướng, hoá thành một đạo lam quang bay thẳng đến lốc xoáy màu xanh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.