Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 561:




Mộ Dung Bắc Uyên đã đoán được ngay khi nhìn thấy Lý Mặc đi đến.
Vết thương ở trên ngực của người này cùng với thân hình không khác biệt mấy so với lời miêu tả của Vũ vương phủ.
Hơn nữa, đây rõ ràng là một vết thương mới gần đây. Mà đêm qua Triệu Khương Lan đã bí mật lẻn ra ngoài, vừa khớp với chuyện đó.
Hắn chắc chắn không tin rằng nàng đang cố gắng chữa trị mắt cá chân cho tỷ tỷ của Mai Hương.
Làm sao Mai Hương lại dám chỉ vì một vết thương nhỏ như thế mà đêm khuya thanh vắng đi kiếm Triệu Khương Lan cơ chứ.
Chắc chắn phải là có vết thương của ai đó rất nặng cần được chữa trị ngay.
Hắn có thể đoán được, nhưng hắn muốn để cho Triệu Khương Lan phải tự mình thừa nhận. “Ta đã nghĩ rồi, ta muốn nàng tự mình nói ra”
Triệu Khương Lan mím chặt môi: “Hắn là thích khách hôm qua đã trộm hoa sen tịnh để hồ điệp”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn chằm chằm vào mặt của nàng, như thể muốn soi thấu tâm can, nhìn thấu hết những suy nghĩ bây giờ của Triệu Khương Lan.
“Vương phi, ta không thể hiểu được. Rõ ràng nàng biết hắn là người như thế nào. Thế mà nàng vẫn giúp hắn che giấu à? Đêm qua nàng một mình lẻn ra ngoài. Cái lý do tỷ tỷ Mai Hương bị thương cùng lắm là để che mắt người khác, lừa gạt Tân Nguyên mà thôi. Thậm chí hôm nay nàng còn cho người vào cửa tiệm của mình. Có phải nàng nghĩ rằng đó là cửa tiệm của mình nên bản vương sẽ không truy tìm ở đó đúng không?”
Lý Mặc vô cùng kinh ngạc.
Nhưng hắn đương nhiên không hề biểu lộ chút cảm xúc gì ra ngoài.
Nơi này thể mà là cửa tiệm của Triệu Khương Lan à?
Nàng rất tin tưởng vào bản thân, không sợ rằng cái tên “trộm nhỏ” này biết được bí mật nguy hiểm của mình mà khiến bản thân. phải lâm vào tình cảnh khó xử.
Hơn nữa khi nghe ngữ điệu của Thần Vương thì thấy hôm qua sau khi trở về phủ thì Triệu Khương Lan đã cố tình giữ kín bí mật, không tiếc lời nói dối.
Đáng lý ra, nếu muốn có được hoa tịnh để hồ điệp thì nàng không cần phải gạt Mộ Dung Bắc Uyên.
Thế thì tại sao nàng phải làm như thế?
Lý Mặc vô cùng khó hiểu, Mộ Dung Bắc Uyên vừa khó hiểu vừa càng tức giận hơn nữa.
Triệu Khương Lan bất lực giải thích: “Thần thiếp có một cuộc giao dịch với người này. Hắn đã đem giấu hoa sen tịnh để hồ điệp đi rồi, còn thiếp thì chẳng biết nó ở đầu. Cho nên đã chữa trị cho hắn trước, sau đó khi tìm thấy hoa sen tịnh để hồ điệp thì chia đôi, mỗi người một nửa”
Ảnh mắt Mộ Dung Bắc Uyên tràn ngập vẻ lạnh lẽo, băng giá.
Hắn cố gắng kiềm chế bản thân nhất có thể: “Mỗi người một nửa? Nàng với kẻ trộm cùng nhau chia đôi thành phẩm. Vậy thì nàng là cái gì, là đồng lõa à?”
Triệu Khương Lan nghẹn họng, không nói gì nữa. Ánh mắt của Mộ Dung Bắc Uyên nhìn lướt qua hộp đựng thức ăn ở trên bàn.
Hắn lập tức nhận ra được hộp đựng thức ăn đó. Đây chính là hộp của Vương phủ.
Nhìn qua thức ăn trên bàn, nó được chế biến phong phú đến dị thường.
Làm sao mà một tên trộm lại có được sự đãi ngộ như thế này cơ chứ. Đây là đang tiếp đãi một vị khách quý mới đúng.
Mộ Dung Bắc Uyên cười lạnh ra tiếng: “Triệu Khương Lan, nàng vẫn nhất quyết không nói thật à? Từ suy nghĩ của nàng thì nhất định nàng sẽ không cần phải chiếu cố một tên trộm đến mức như thế này. Có biết bao nhiêu cách để nàng có thể có được thứ từ hắn ta cơ chứ. Làm gì cần phải đối tốt với hắn đến thế. Hắn rốt cuộc là ai? Nàng cho ta một lời giải thích thật thỏa đáng đi”
Đáy mắt của Triệu Khương Lan hiện lên những tia kinh ngạc đến tột cùng.
Hôm qua nàng đã lỡ miệng, không nên lừa hắn chuyện hẹn hò tình nhân đôi lứa làm gì. Lúc này xuất hiện một nam nhân cao lớn là Lý Mắc ở đây, lại còn với bộ dáng rất ổn nữa.
Chắc chắn là Mộ Dung Bắc Uyên đã hiểu lầm rồi.
Triệu Khương Lan gần như thế với trời: “Thiếp với hắn hoàn toàn không có quan hệ gì cả. Xin ngài đừng nghĩ bậy, ngàn lần xin ngài đừng nghĩ thế, ngài nhìn xem, bộ dáng dáo dác của tên nam nhân này, thêm khuôn mặt tiểu nhân như thế này nữa. Thiếp làm sao có thể cùng với người như hắn làm nên chuyện không minh bạch chứ. Hẳn so với một ngón chân của ngài còn chẳng xứng nữa là.”
Lý Mặc nghe thấy thế thì chỉ yên tĩnh nhắm mắt lại.
Tốt lắm, Triệu Khương Lan, hắn nhất định sẽ nhớ kỹ những lời này.
Mộ Dung Bắc Uyên không hề tin tưởng những lời nói này.
Hắn chỉ cảm thấy cách Triệu Khương Lan biện hộ cho người này chẳng hợp tình hợp lý chút nào. Hơn nữa, cách giải thích của nàng cũng không ổn. “Nàng có biết hôm qua bọn họ vào ban đêm đã giết chết một thị vệ của Vũ Vương phủ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.