Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 560:




Lý Mặc vô ý thức muốn tìm vật phòng thân nào đó từ trong tay mình. Có điều, đáng tiếc, chủy thủ vốn giấu trong tay áo hắn ta đã bị người của Triệu Khương Lan tịch thu.
Xem tình huống trước mắt, thật đúng là người là dao thớt ta là thịt cá. Mộ Dung Bắc Uyên đánh giá Lý Mặc vài lần.
Bởi vì chưa từng đích thân nhìn thấy Lý Mặc nên hắn không nhận ra được thân phận của Lý Mặc. “Triệu Khương Lan, giải thích một chút đi, hắn ta là ai?”
Từ khi hai người ngọt ngào ở chung đến nay, Mộ Dung Bắc Uyên rất ít khi gọi cả tên họ nàng không khách khí như vậy.
Bây giờ lại gọi như vậy, chứng tỏ hắn đã thật sự mất hứng.
Mai Hương cắn răng quỳ xuống: “Bẩm Vương gia, đây là một vị biểu ca ở phương xa của nô tỳ, bởi vì tình cờ bị kẻ thù gây thương tích, nô tỳ thấy thương thế quá nghiêm trọng nên mới cả gan mời Vương phi đến xem”.
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng cười một cái.
“Mai Hương, thân thích của người thật nhiều nhỉ? Tối hôm qua là tỷ tỷ bị thương, hôm nay thì trở thành ca ca. Trước khi người tiến vào phủ đệ của bản vương, quản gia Chu đã điều tra lại lịch của ngươi, hắn chưa từng nói người có nhiều họ hàng đột nhiên xuất hiện như vậy!”.
Mai Hương bị ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên làm cho không chỗ trốn, sau lưng lập tức nổi lên một lớp mồ hôi lạnh.
“Vương gia bớt giận, hôm qua, hôm qua là…”
Nói rằng hôm qua chẩn trị cho người biểu ca này cũng không ổn, dù sao Tần Nguyên cũng tận mắt nhìn thấy mắt cá chân Cầm Dương sưng lên.
Hơn nữa chắc chắn Tần Nguyên đã bẩm báo cho Mộ Dung Bắc Uyên.
Nhìn tình hình bây giờ, nhất định là bởi vì Triệu Khương Lan lâm thời xuất phủ quá mức khác thường.
Từ tối hôm qua Mộ Dung Bắc Uyên đã nghi ngờ. Chỉ là hắn quá mức phúc hắc, ẩn mà không phát. Hôm nay biết Triệu Khương Lan lần nữa xuất phủ, hắn liền lập tức đến tìm hiểu ngọn ngành.
Triệu Khương Lan đoán được đủ chuyện, trong lòng âm thầm tức giận mình quá lỗ mãng.
Nàng sớm phải biết Mộ Dung Bắc Uyên có tính tình gì, muốn lừa gạt hắn há lại dễ dàng như vậy.
Hôm qua nàng sử dụng mỹ nhân kế để lừa bịp quá quan, ai ngờ hắn vốn không hề tin tưởng chính mình.
Chẳng phải sao, lúc này mới tính toán đây này.
“Triệu Khương Lan, bản vương không muốn nghe nha hoàn của nàng nói hươu nói vượn ở chỗ này, ta muốn chính miệng nàng nói. Hắn ta là ai, tại sao nàng phải cứu hắn?”
Triệu Khương Lan nhìn Lý Mặc một cái.
Lúc này Lý Mặc cũng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.
Khuôn mặt hắn ta nhìn như không có cảm xúc dư thừa gì, nhưng đôi mắt lại đặc biệt sắc bén.
Triệu Khương Lan cực kỳ rõ ràng tình huống sau đó.
Việc Lý Mặc ở chỗ này tuyệt đối không thể gạt được Long vệ.
Cho dù bọn họ không có cách nào bước vào viện này thì nhất định cũng sẽ trông coi ở gần đây.
Nếu thật sự Mộ Dung Bắc Uyên động thú với hắn ta, Long vệ sẽ chỉ có thể liều chết che chở Lý Mặc.
Đến lúc đó, thậm chí ngay cả Phượng vệ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Như vậy, người của nàng chẳng phải là sẽ đứng ở phía đối lập với người của Mộ Dung Bắc Uyên sao.
Trong lòng Triệu Khương Lan lạnh lẽo.
Lần đầu tiên nàng cảm nhận được rõ ràng thân phận vốn có của mình ở kiếp này có bao nhiêu không hợp với người mình yêu. Ấy thế mà ngay trước mặt Mộ Dung Bắc Uyên, dưới cái nhìn chăm chú đầy chất vấn của hắn, ngay cả nửa câu nói láo nàng cũng không nói ra miệng được.
Nói một câu nói dối, sẽ phải dùng mười câu trăm câu để chu toàn.
Thậm chí nhiều khi, nói lại nhiều cũng không thể chu toàn được cả quá khứ, điều đó sẽ chỉ khiến Mộ Dung Bắc Uyên mất đi tín nhiệm đối với mình.
Hắn sẽ chán ghét nàng một lần nữa sao?
Triệu Khương Lan nhắm hai mắt lại, thở dài.
Chắc hẳn, với sức quan sát của Mộ Dung Bắc Uyên, hắn đã đoán được hắn ta là người đêm qua xông vào vương phủ.
“Thiếp cứu hắn là có mục đích. Hắn ta là ai, chàng nghĩ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.