Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 488:




Mộ Dung Bắc Uyên không muốn nói nữa, dứt khoát đầy sự việc khó giải quyết này lại cho vị thái tử trước.
“Nếu phụ hoàng không đồng ý thì chờ một chút đi, nói không chừng tam ca có thẻ nhanh chóng bình phục” Sau khi nghe xong câu này, dường như Chiêu Vũ đề tỉnh táo lại một chút: “Gần đây Hải nhi thề nào rồi?”
“Thân thể đã hồi phục như lúc đầu rồi. Hôm nay ngón chân phải cũng đã có thẻ nhúc nhích, tốt hơn so với trước kia rất nhiều. Có lẽ thêm một hai năm nữa, phụ hoàng đã có thẻ đỡ nhọc lòng hơn rồi. Đền lúc đó, có một người con trai trưởng từ chất thông minh thì người còn sợ gì chuyện không có ai kế thừa sự nghiệp, thống nhất đất nước?”
Chiêu Vũ để được hắn dỗ dành nên vui vẻ trở lại.
Hừ, nhìn tới nhìn lui chỉ còn lão Tam là tốt nhất. Không giống với lão Tứ, cầu xin hắn làm thái tử cũng không chịu, không biết điều chút nào cả.
Không ôm chí lớn! Không chịu trèo cao! Còn sợ thê tử! Hừ, không có lầy một ưu điểm nào cả.
Tuy rằng đứa con này không có một ưu điểm nào hết, nhưng chuyện nên thưởng vấn phải thưởng.
“Nói đi, thường châu báu cho Khương Lan, còn con thì muốn gì?”
Mộ Dung Bắc Uyên nâng cằm: “Nếu không thì phụ hoàng ban cho con thỏ kim bài miễn tử đi, bây giờ làm quan quá khó khăn, vô ý một chút cũng đã dễ dàng rơi đầu rồi, con còn muốn giữ lại tính mạng để sau này đi chu du bồn bể cùng vương phi.”
Nhìn cái tiền đồ này đi!
Buổi tối, Triệu Khương Lan đang nằm trên chiếc giường mềm mại vẽ các kiểu hoa văn châu báu.
Thấy Mộ Dung Bắc Uyên trở về, nàng vốn muốn lại gần chào đón thân mật nhưng bống nhiên ngửi thấy mùi rượu, lại rụt trở về.
Mộ Dung Bắc Uyên có ý muốn lại gần thì bị nàng cầm bút lông ngắn lại: “Ngài tránh ra xa một chút đi! Thối chết rồi.”
Hắn tỏ ra biết nghe lời mà đáp: “Bây giờ bổn vương đi tắm, tắm xong sẽ thơm thôi.”
“Nếu còn thổi như vậy thì ngài về phòng của mình mà ngủ đi, đêm nay không được ở lại Tịch Chiểu các”
“Không cho ở lại thật sao?” Mộ Dung Bắc Uyên lấy thẻ bài vàng rực từ trong tay áo ra, đung đưa trước mắt của nàng. Triệu Khương Lan trở mình đứng dậy, đưa tay ra muốn cằm lấy thẻ bài thì bị hắn ngăn lại.
“Nói rõ ràng một chút, đêm nay ta có thẻ ở lại hay không?”
“Trong tay của ngài là cái gì vậy?”.
Mộ Dung Bắc Uyên đưa tấm bài lại gần, nàng nhìn thấy một chữ “Miễn” rát lớn.
Hai mắt của Triệu Khương Lan tỏa sáng: “Là kim bài miễn tử! Đây là lần đầu tiên thần thiếp nhìn thấy nó, là vàng ròng thật sao?”
“Nàng đừng đuổi ta, ta sẽ tặng tắm thẻ này cho nàng”
“Không đuổi không đuổi” Nói xong, nàng còn vội vàng ôm hẳn vào ngực, không hề có một chút khó chịu nào.
“Đêm hôm khuya khoắt rồi, ngài không muốn ở chỗ này với thần thiếp còn muốn đi đâu chứ?”
Đúng là nữ nhân thay đồi nhanh thật.
Triệu Khương Lan cằm kim bài miễn tử lên cắn một cái, hài lòng gật đầu: “Vàng nguyên chất đấy, tốt quá”
Vương triều Thịnh Khang quả nhiên rất giàu có, nàng cũng nhớ lại vương triều Vinh Dương lúc ấy.
Lý Mẫn cũng tặng kim bài miễn tử cho trọng thần, nhưng tấm thẻ kia lại không giống như thế này.
Dù bề ngoài nó cũng được phủ màu vàng, cũng sang trọng nhưng nhẹ hơn nhiều và bên trong lại trộn lẫn đồng thau, lấy tấm thẻ đó mà so sánh với tấm thẻ nàng đang cằm thì chỉ làm lộ rõ sự: bủn xỉn.
Nhờ vào tấm kim bài miễn tử này, Thần Vương điện hạ không chỉ ngủ lại qua đêm mà còn vui vẻ vận động hai lần.
Triệu Khương Lan hạ giọng lầm bằm một câu: “Sao hôm nay lại khỏe như vậy.”
Mộ Dung Bắc Uyên yên lặng chớp chớp mắt.
Sự việc uống rượu thuốc kia phải chôn sâu vào trong bụng, không ai được nói ra.
Trong đêm xuân ngắn ngủi, ngoài cửa sổ, gió lạnh cứ thổi, trong phòng lại nóng bừng như lửa.
Hết lần này đến lần khác, người thì vui vẻ, người thì sầu bi.
Giờ phút này, bầu không khí ở Ngũ Vương phủ uể oải vô cùng, Mộ Dung Bắc Quý uống say mèm nằm trên bậc thang chửi ầm lên.
Triệu An Linh sợ tới mức trốn trong chăn co người lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.