Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 487:




Trữ quốc công tức giận đến nỗi lâm bệnh nặng, thề nên Chiều Vũ để muốn phải người đến thăm. Lúc chữa bệnh, người được phái đến còn nói bóng nói gió.
Tuổi tác của Trữ quốc công cũng đã lớn rồi, cơ thể cũng không còn cường tráng giống ngày xưa nữa. Chi bằng về hưu càng sớm càng tốt, trở về quê nhà an hưởng tuổi già.
Trong lòng của Trữ quốc công hiểu rõ, những lời của người ngoài đều là những lời nói khách sáo. Nhưng bản thân ông đang mang tội, nếu không biết điều thì chỉ rước thêm nhiều lời bàn tán. Đến lúc đó, đừng nói là an hưởng tuổi già, không mất đi cái mạng nhỏ này đã là chuyện tốt lắm rồi.
Vi vậy, Trữ quốc công đương triều đã nhanh chóng dâng thư từ quan lên Chiêu Vũ để.
Khóe mắt của Chiêu Vũ để ửng đỏ lên, nước mắt rưng rưng tỏ vẻ muốn giữ ông ở lại.
Ngày kế tiếp, ông lại xin từ quan về quê.
Cứ ba lần như vậy, cuối cùng cũng được đồng ý.
Đêm đó khi phê chuẩn thư từ quan, Chiêu Vũ để vô cùng hào hứng.
Sau khi Mộ Dung Bắc Uyên đến ngự thư phòng báo cáo công vụ, đúng thật là đã bị hoàng để giữ lại để cùng dùng cơm tối.
Nhìn nét mặt hồng hào của Chiêu Vũ đề, chắc chắn là đêm nay hắn sẽ muốn uống vài chén rượu mạnh.
Quả nhiên, Lưu công công đã phụng mệnh vào hằm rượu mang ra bình rượu thuốc bổ mà vùng Vân Xuyên, được biết rằng nếu ngày thường uống vài chén rượu này thì sẽ rất tốt cho cơ thể. Đặc biệt tốt cho nam giới, có tác dụng tráng dương.
Mộ Dung Bắc Uyên vô cùng bất đắc dĩ phụng bồi phụ hoàng uống cả một canh giờ, nghĩ thầm đêm nay muốn về cũng khó.
Mặc dù thường ngày vương phi của hắn cũng thích uống rượu, nhưng nàng lại không thích ngửi mùi rượu trên cơ thể của người khác.
Hắn mà mang cái cơ thể đầy mùi rượu này trở về thì chỉ sợ không lên giường ngủ được, uống loại rượu này vào cũng chẳng có cách nào giải tỏa được.
Hơn nữa Chiêu Vũ để đang rất vui mừng, khó có khi khen hẳn vài câu.
“Lần này con làm tốt lắm, máy ngày nay nhìn tháy Trữ quốc công ở trên triều, ôi cái vẻ mặt nghẹn uất kia thật khiến trong lòng của trẫm không thể ngừng cười được!”
Mộ Dung Bắc Uyên khiêm tốn đáp đây chỉ là bổn phận của hắn.
Chiêu Vũ để lại không muốn khen qua loa như vậy, tha thiết mà nhìn hắn: “Trẫm ban thưởng cho con một vài món đồ tốt.”
“Phụ hoàng xem xem, thưởng cho con chút ít châu báu đồ trang sức là được rồi, vương phi sẽ rất thích”
“Ai, đại trượng phu không nên suốt ngày nghĩ đến cách lấy lòng thê tử, phải có chí khí hơn! Cho.
con thêm một tin tốt, có muốn nghe hay không?”
Mộ Dung Bắc Uyên liên tục khoát tay: “Không được, không được”
Sao Chiêu Vũ để có thể buông tha cho hắn dễ dàng như vậy: “Trẫm già rồi, e là ngôi vị hoàng đề này cũng chỉ có thể ngồi vài năm nữa, cũng đã sống hơn nửa đời người rồi, con không thẻ cho phụ hoàng của con nghỉ ngơi sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên đành phải để đũa xuống, vẻ mặt của hắn đầy đau khổ nói: “Nếu chỉ là chuyện sổ sách thôi thì mỗi ngày con đều có tỉ n cung hỗ trợ phê duyệt, cũng có thể mang về phủ phê duyệt. Nhưng đừng nói đến vị trí thái tử, con thật sự không làm được.”
Phủ đều đánh đánh giết giết nhiều như vậy, đều là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, không phải con đã làm rất tốt sao. Làm thái tử thì đã sao chứ, con nhìn lão Ngũ xem, nhỏ hơn con mấy tuổi đã nhìn chằm chằm vào vị trí đó.”
Mộ Dung Bắc Uyên còn lâu mới mắc mưu: “Nếu lão Ngũ đã muốn thì cứ để cho đệ ấy làm đi.
Nói không chừng khi thật sự trở thành thái tử, đệ ấy có thể sống đường hoàng hơn.”
“Không được, tiểu tử kia học hết mười phần mười tâm địa gian trá của ông ngoại hắn, không ổn”
“Đại ca không được sao?”
Chiêu Vũ để thở dài, trên mặt đã lộ vẻ ghét bỏ.
Bản tính của lão Đại rát tốt, nhưng lại quá mức trung thực chất phác, còn dễ bị người ta lừa gạt.
Không cần biết sau này hắn làm hoàng đề sẽ như thề nào, nhưng nếu gặp phải đại họa thì giang sơn rất dễ bị lừa vào tay kẻ khác.
Mộ Dung Bắc Uyên đành phải hỏi lại: “Lão Lục thì sao, cũng bằng tuổi lão Ngũ rồi, cũng đã đến lúc phong vương cho đệ áy rồi. Nếu sau này có thể tìm được một cô nương đáng tin cậy mà thành thân thì cũng có thể xem là người lớn rồi.”
“Hắn mà tính là người lớn cái quái gì!” Máy chén rượu vừa vào bụng của Chiêu Vũ đề đã khiến hắn không còn giữ được nét nhã nhặn.
“Suốt ngày cứ trốn đến kỹ viện ăn chơi, số cô nương mà hắn trêu chọc ở ngoài còn nhiều hơn phi tử trong hậu cung của trẫm Người này không được, người kia cũng không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.