Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 392:




Mộ Dung Bắc Uyên khẽ nheo mắt, thầm nghĩ La Tước tuyệt đối không được bại lộ.
Có điều cho dù có bị lộ tẩy, cũng sẽ không liên lụy tới hắn là được rồi. Chiêu Vũ để nhíu mày: “Lại còn có chuyện như vậy nữa sao, bạc bị ai cướp đi?”
“Phụ hoàng có điều không biết, số bạc này là thông qua tiêu cực vận chuyển hưởng thông của nhà mẹ đẻ Vũ Vương phi, người cũng biết đấy, tiêu cục Hạnh Thông là tiêu cục số một số hai ở kinh thành, những tiêu sự trong đó cũng có võ nghệ không tồi nhưng không ngờ lại có một nhóm người mặc trang phục của bọn họ tới cướp tất cả đi. Đám người đó có võ công cũng không hề giống với đạo tặc bình thường, giống như là những tinh vệ được huấn luyện từ vương phủ vậy”
La Tước có chút căng thẳng khẽ động ngón tay, trong lòng cũng thầm suy nghĩ nếu như bị phát hiện là Thiết Ngô Quân thì phải làm sao đây.
Ai mà biết được, cầu tiếp theo của Mộ Dung Bắc Hiền lại khiến La Tước và Mộ Dung Bắc Uyên đều sửng sốt.
“Hơn nữa, căn cứ theo hồi báo của những tiêu sư đó, khi đối phương đánh nhau cùng bọn họ, còn dùng một loại mũi tên, được gọi là mũi tên Thất Tinh.
Chiêu Vũ để chưa từng đánh giặc, đối với mấy loại binh khí này không hiểu biết lắm nên cảm thấy tò mò: “Ồ, vậy mũi tên đó có gì đáng chú ý?”
“Bẩm phụ hoàng, loại mũi tên này được thiết kế vô cùng tinh xảo, hao phí thời gian và sức lực cũng khó mà thấy được. Nhưng trên chiến trường thỉnh thoảng sẽ dùng tới”.
Nghe hắn nói tới chiến trường, Chiêu Vũ để nhìn về phía La Tước.
“La tướng quân, ngươi tác chiến hàng năm, hẳn là rất có kinh nghiệm. Không bằng người nói xem, loại mũi tên Thất Tinh này tới từ tay ai”.
La Tước bước lên một bước: “Khởi bẩm hoàng thượng, mũi tên Thiết Ngô Quân sử dụng vẫn luôn cho chúng ta thiết kế, mỗi năm đều có sáng tạo cải tiến, không có cái tên thống nhất nào. Loại mũi tên Thất Tinh này sở dĩ trở nên nổi tiếng là bởi vì nó do
một thầy thủ công ở Tây Vực thiết kế hàng trăm năm trước, sau đó qua quá trình cải tiến, lại đổi thang mà không đổi thuốc. Thần loáng thoáng nhớ là, mũi tên này từng xuất hiện ở triều mình, chắc là..”
Hắn nói tới đây thì dừng lại, như thế có lý do gì khó nói. Chiêu Vũ để đương nhiên không vui khi thấy hắn ngập ngừng như vậy.
“Lần trước xuất hiện là khi nào, người đừng có mà úp úp mở mở nữa”
ưa Tước chỉ đành căng thẳng nói: “Vâng, thủy quân Giang Nam từng dùng qua một lần khi huấn luyện ở Bình Nam một năm trước.”
Lời hắn vừa nói ra, Mộ Dung Bắc Hiền còn chưa kịp nói tiếp thì đã có người khác mở lời.
“Đừng có nói bậy! Ý của La tướng quân là chuyện cướp bạc của tiêu cục là do con ta làm sao? Tư Thanh đã từ chức chủ soái thủy quân Giang Nam từ lâu rồi, hiện giờ đang ở nhà an ổn dưỡng bệnh, sao có thể liên hệ với cựu bộ để làm việc này chứ”.
Người lên tiếng đương nhiên là Trữ quốc công.
Liên Tư Thành không ở đây, dù sao hắn cũng không thể để nhà mình chịu bát nước bẩn này.
La Tước trầm giọng giải thích: “Trữ quốc công không cần tức giận, hạ quan chỉ là bẩm bảo sự thật, bởi vì hoàng thượng hỏi nên ăn ngay nói thật thôi, không hề có ý luận định cái gì.”
Chiêu Vũ để nghe được Trữ quốc công nói vậy cũng vô cùng không vui, vốn dĩ La Tước người ta cũng chưa nói cái gì, hắn nhảy dựng lên phản bác làm gì chứ.
Mộ Dung Bắc Hiền đứng ngồi không yên, lập tức nói tiếp: “Lời của La tướng quân là thật, nhi thần cũng từng điều tra ra mũi tên Thất Tinh này có liên quan tới thủy quân Giang Nam, nhưng cũng cho rằng, chuyện này cũng chưa chắc là do nhà họ Liên làm. Chỉ là mấy ngày gần đây phát hiện ra một vài manh mối, không tránh khỏi liên quan tới nhà họ Liên.”
Nghe thấy vậy, ngay cả Mộ Dung Bắc Quý cũng không thể bình tĩnh nổi nữa. Vốn dĩ hắn sợ chính mình xuất đầu sẽ khiển Chiêu Vũ để nảy sinh chán ghét.
Nhưng nếu còn không nói thì sẽ bị người ta tùy ý hắt nước bẩn mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.