Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 391:




Triệu Khương Lan nở nụ cười: “Ồ, Hồng Mai, xem ra những ngày ngươi ở Sơn Vương phủ rất dễ chịu nhỉ, sắc mặt trống tốt hơn rất nhiều”
Hồng Mai tủm tỉm cười nói: “Cũng may có Sơn Vương điện hạ quan tâm, bảo nô tỳ làm mấy việc vặt, nếu không nô tỳ sẽ nhở người chết mất.”
“Chuyện này thì có gì khó, Thần Vương phủ mãi mãi là nhà của người, nếu người muốn trở về thì cứ trở về, còn nếu không được, bản cũng sẽ thường xuyên tới “Lan Tâm”, người tới đó tìm ta là được.”
Hồng Mai bĩu môi: “Sáng sớm hôm nay nô tỳ đã tới “Lan Tâm” rồi, vốn dĩ nghĩ nếu may mắn sẽ gặp được người, kết quả lại thấy Dịch Chân ca đang làm việc ở đó, bèn giúp huynh ấy trông cửa hàng một lát. Có điều cũng may là ban ngày không đợi được người nhưng buổi tối cuối cùng cũng gặp rồi”.
Mộ Dung Bắc Uyên liếc Triệu Khương Lan một cái: “Hôm nay nàng nói sẽ tới tiệm, có phải lại lén lút đi tới nơi nào khác sau lưng ta mà không dám nói cho ta biết không?”
Triệu Khương Lan trừng mắt nhìn hắn: “Ta không đi tới tiệm mà đi dạo phố! Ai bảo huynh không chịu cho ta đi ra ngoài đi dạo, không nói tới tiệm huynh sẽ chịu để ta ra ngoài sao”
Mộ Dung Bắc Uyên nheo mắt lại: “Triệu Khương Lan!”
“Sao hả! Huynh tức giận với ta à?”
Nàng ấm ức phán bác: “Không ngờ vì chút chuyện nhỏ vậy mà huynh cũng chất vấn ta, trong lòng huynh không hề có ta” Nếu như để Mộ Dung Bắc Uyên biết nàng lại giấu hơn tới lâu Yên Vũ, không biết hắn còn nói gì nữa đây.
Triệu Khương Lan đơn giản dùng tình cảm làm lá chắn, không cho hắn cơ hội trách cứ nàng.
Hồng Mai ngây ngốc nhìn vương gia vốn dĩ rất lạnh lùng và vương phi, thật sự không thể hiểu nổi sao họ có thể ở bên nhau nữa.
Triệu Khương Lan nháy mắt với nàng ấy một, vẻ mặt căm giận đi ra ngoài: “Mộ Dung Bắc Uyên, ta quá thất vọng với huynh rồi, huynh căn bản không hề yêu ta, không cho ta đi dạo phố thì thôi đi, ta dùng tiền của chính mình để đi dạo phố mà huynh cũng nghi ngờ ta”
Mộ Dung Bắc Uyên thật sự muốn phát điện, hắn chẳng qua chỉ hỏi nàng đi đâu thôi, sao tự nhiên lại biến thành hắn không yêu nàng rồi.
Hai người làm ầm ĩ cả đêm, nơi nào đó ở Liên Trang cũng không yên bình chút nào. Liên Trang là một ngôi làng đặc biệt nhà họ Liên mua ở dưới quê, bởi vì phong thủy tốt nên dùng làm nghĩa trang. Không biết trưởng bối đã qua đời của nhà họ Liên đều được an táng ở đó.
Trong đêm, đoàn người nàng một cỗ quan tài đi tới nghĩa trang.
Bởi vì nơi này âm trầm, bình thường đều không có ai tới gần, vì vậy không cần lo lắng sẽ có ai tới. Bọn họ đào mấy cái hố lớn trên mặt đất, dùng tốc độ nhanh nhất chôn mấy cỗ quan tài xuống, sau đó lại lấp đất lên.
Mà trong bụi cỏ gần đó, lại có mấy đôi mắt đang nhìn thẳng về phía bên này.
Giống như là sói đói trong đêm tối, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động cảnh tượng trước mắt.
Nhưng lại không hề hay biết người đang quay lưng về phía họ, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười.
Hôm sau, Mộ Dung Bắc Uyên cuối cùng cũng bình phục khỏe mạnh, tiến tới thượng triều.
Hắn không ngờ, chỉ qua có mấy ngày mà thượng triều lại náo nhiệt như vậy.
Vừa mới thượng triều không lâu, nhị ca của hắn liền xụ mặt, nói ra chuyện khiến hắn ta đau lòng.
Phụ hoàng! Nhi thần có chuyện muốn bẩm báo. Lúc trước nhị thần có nghe nói vùng Tây Bắc gần đây có nạn hạn hán, bởi vì quan ở đó là bạn tốt với nhi thần hồi nhỏ nên thường xuyên nhắc tới chuyện này, nhi thần không đành lòng nhìn bá tính bị liên lụy, vốn dĩ định mang chút bạc tới cứu tế. Bởi vì gần đây trong triều nhiều việc, nhi thần không muốn phụ hoàng lo nghĩ về chuyện này, cho nên đã cùng Vũ Vương phi thương lượng, lấy mấy vạn lượng bạc từ nhà mẹ đẻ Vương phi chuyển qua đó. Không ngờ, vậy mà bạc lại bị người ta cướp mất”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.