Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1163:




Chương 1163

Ngày hôm sau, Hứa Mạn Nhi mang theo nha hoàn đến cửa tiệm nàng ta thường xuyên bán tranh.

Ông chủ tiếp đãi nàng ta nhiệt tình, nhưng lộ ra biểu cảm muốn nói lại thôi, ấp úng hỏi Hứa Mạn Nhi có thể đi cùng hắn lên lầu nói chuyện hay không.

Hứa Mạn Nhi để nha hoàn của mình đứng ở bên dưới, nhưng âm thầm dặn dò vài câu.

Nàng ta lo lắng có bẫy, phân phó nha hoàn lanh lợi một chút, nếu nàng ta lên rất lâu mà không thấy xuống, phải nhớ đi kêu người đến.

Sau đó nàng đi theo sau chưởng quỹ lên lầu.

Chờ đến thời điểm chỉ còn hai người bọn họ, chưởng quỹ mới rút ra một bức vế, trải ra trên bàn cho nàng ta nhìn.

“Hứa cô nương, cô nương cảm thấy bản vẽ này như thế nào?”

Hứa Mạn Nhi nhìn thật kỹ bức vẽ: “Bức vẽ này nét vẽ hay linh hồn đều có đủ, phong cách tinh tế, cực kỳ đẹp.”

“Đúng vậy, thật không dám giấu giếm, bức vẽ này là do một họa sĩ đã qua đời ở tiền triều vẽ, trước đó khi còn sống thì không có người hỏi han gì, nhưng sau khi mất lại được rất nhiều người tìm kiếm, gần đây bên trong kinh thành nổi lên sự kiện tìm mua tranh của Đỗ Mục về treo trong thư phòng. Cho nên, tranh mô phỏng vị này có thể nói là cung không đủ cầu!”

Hứa Mạn Nhi không hiểu hỏi chưởng quỹ: “Không biết ông chủ đem tranh này cho ta xem là có dụng ý gì?”

Chưởng quỹ cười nói: “Bởi vì ta và Hứa cô nương là người quen, ta cũng không vòng vo nữa, cô nương nhìn giá tranh hiện nay trong kinh thành, ai cũng muốn mua tranh của Đỗ Mục vẽ. Nhưng thật sự tranh ông ta vẽ không nhiều, theo như tại hạ quan sát, tranh Hứa cô nương vẽ và tranh Đỗ Mục vẽ hiệu quả đều tốt như nhau, cho nên muốn mời cô nương bắt chước lại nét vẽ của Đỗ Mục, vẽ mấy bức là được, tại hạ sẽ ngụy trang bức vẽ này thành tranh do chính Đỗ Mục vẽ, như vậy là có thể bán lại với giá vô cùng cao”

“Nhưng cô nương cứ yên tâm, việc này tại hạ tuyệt đối không bạc.

đãi cô nương, cô nương cầm tác phẩm của chính mình tới bán, cực khổ vẽ mấy bức tranh mà chỉ được có mấy lượng bạc. Nếu như bắt chước lại nét vẽ của Đỗ Mục, tại hạ cam đoan sẽ trả thù lao cho cô nương gấp mười lần, thậm chí nhiều hơn nữa, cô nương thấy thế nào?”

Điều kiện này nói ra thật sự rất mê người.

Chưởng quỹ nhìn ra được Hứa Mạn Nhi đang thiếu tiền.

Hơn nữa việc này đối với nàng ta không có khó khăn gì, chỉ cần nàng ta đồng ý, sẽ không phí quá nhiều tâm tư.

Nhưng Hứa Mạn Nhi nghe xong lời của chưởng quỹ, nụ cười trên mặt ngay tức khắc biến mất.

Nàng kiên quyết lắc đầu: “Xin lỗi, chưởng quỹ, yêu cầu mà ngài nói, ta không thể đáp ứng được. Dù ngài có cho ta nhiều bạc hơn nữa, trăm lượng cũng vậy, ngàn lượng cũng vậy, ta sẽ không làm việc này”

“Lúc mẹ ta còn sống đã từng dạy ta răng, người học vẽ tranh chỉ có dùng lòng chân thành nhiệt tình mới có thể khiến người khác yêu thích trang mình vẽ. Nếu như ta mang trong lòng tâm tư công danh lợi lộc dối trá bắt chước tranh của ông ta vẽ, ta vừa hổ thẹn với lời dặn, lời dạy bảo của mẹ, cũng không dám nhấc bút nói rằng ta là người yêu thích vẽ tranh”

Chưởng quỹ còn muốn thuyết phục nàng ta, nhưng Hứa Mạn Nhi không đồng ý.

Nàng ta cũng thật lòng khuyên ngăn hắn: “Ta và ngài cũng xem như quen thuộc, muốn nhắc nhở ngài một câu. Thật là thật, giả là giả, thời gian dài cũng sẽ bị người khác phát hiện ra, cho dù tạm thời có thể đưa đến lợi ích, nhưng đó chính là tự tay đập bỏ danh tiếng cửa hàng. Hy vọng chưởng quỹ suy nghĩ thật kỹ, đừng để đến lúc đó hối hận không kịp”

Sau khi nàng ta đi, chưởng quỹ ngay lập tức đi vào gian phòng bên trong, cung kính chắp tay với Triệu Khương Lan đang ngồi bên trong.

“Hồi bẩm Công chúa, tiểu nhân đã dựa theo ngài giao phó nói chuyện với Hứa cô nương, phản ứng của nàng ta như ngài đã thấy”

Triệu Khương Đan gật đầu: “Không sai, bổn cung đều đã nghe được, cảm ơn ngươi đã hỗ trợ”

Đi ra khỏi tiệm bán tranh, phượng vệ cẩn thận theo sau Triệu Khương Lan.

“Công chúa, chuyện vừa rồi ngài thấy thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.