Thần Y Trọng Sinh

Chương 617:




Lâm Khuynh Thiên đi đến bên cạnh Mạc Phàm, ngồi đối diện hắn, bắt chéo hai chân.  
Hai vệ sĩ kia tự động đứng ở bên ngoài, đứng khoanh tay.  
3 phút sau, Lâm Khuynh Thiên nhìn rượu đỏ như máu trong ly, lúc này mới mở miệng.  
- Cậu là Mạc Phàm thần y Đông Hải người phế đi anh em Phương gia, còn đả thương Dư Bân đúng không?  
Giọng điệu nói chuyện giống như vương tử cao cao tại thượng thẩm vấn phạm nhân.  
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Lâm Khuynh Thiên, đồng tử hơi co rụt lại, hàn khí như đao nở rộ trong con ngươi hắn.  
Hàn khí này vừa xuất hiện liền biến mất trong chớp mắt, thay vào đó là cười khinh thường.  
Kiếp trước, Lâm Khuynh Thiên vì ép hắn và Tuyết Nhi chia tay, mua nợ nần nhà bọn họ từ tay Vương gia, khiến hắn nhà tan cửa nát, cha bị bệnh mà không có tiền chữa trị, cuối cùng hắn và Tuyết Nhi đành phải chia tay.  
Sau khi Lâm Khuynh Thiên biết được hắn đạt tấm thân xử nữ của Tuyết Nhi từ chỗ An Hiểu Hiên, Lâm Khuynh Thiên khiến chồng Tiểu Vũ và Tiểu Vũ ly hôn trước, dẫn đến Tiểu Vũ tự sát ở hồ Vong Tình, lại hại chết Bàn Tử.  
Tuyết Nhi gả vào Lâm gia, cuộc sống cũng là sống không bằng chết.  
Hắn đi tìm Lâm Khuynh Thiên báo thù vài lần, Lâm Khuynh Thiên giống như một tòa núi to, bất luận hắn vùng vẫy thế nào, tòa núi to này vẫn lù lù bất động, trái lại ép hắn không có một chút đường sống phản kháng.  
Chắc chắn Lâm Khuynh Thiên không thể tưởng tượng được, sau khi hắn nhảy khỏi dốc núi Huyền Vũ, cơ duyên xảo hợp tiến vào Tu Chân giới, gia nhập Thần Nông Tông, thành y tiên bất tử danh chấn Tu Chân giới.  
Lâm Khuynh Thiên càng không thể tưởng tượng được là, sau khi hắn chết dưới tay Võ Đế Quân Khương Lâm, vậy mà có thể mang theo trí nhớ kiếp trước quay về.  
Kiếp trước cho dù hắn nghĩ tất cả biện pháp, cũng không thể lay động đến Lâm Khuynh Thiên, trái lại còn bị Lâm Khuynh Thiên giẫm nát dưới chân.  
Nhưng mà.  
Vừa rồi chỉ cần ý niệm của hắn vừa động, Lâm Khuynh Thiên đã thành người chết thần không biết quỷ không hay.  
Gi ết chết Lâm Khuynh Thiên, căn bản không cần động một ngón tay.  
- Cậu bảo Phạm Nhất Trần mượn Lưu Phỉ Phỉ hẹn tôi tới đây, còn cần hỏi vấn đề không có ý nghĩa này sao, Lâm Khuynh Thiên?  
Mạc Phàm cao giọng hỏi.  
Lâm Khuynh Thiên nhướn mày, lộ ra một chút bất ngờ.Mạc Phàm biết anh ta là ai không hề kỳ lạ, ở tỉnh Giang Nam này rất khó có người không biết Lâm Khuynh Thiên anh ta.  
Nhưng Mạc Phàm đoán được anh ta cho người động tay động chân, chuyện này nằm ngoài dự kiến của anh ta.  
Hắn không để ở trong lòng, thân là đại thiếu tập đoàn Lâm thị, gia chủ tương lai của Lâm gia, anh ta gặp không ít người thông minh.  
- Nói chuyện với người thông minh dễ hơn rồi.  
Lâm Khuynh Thiên cười nói.  
Mạc Phàm cười khinh thường, uống rượu vang.  
Lâm Khuynh Thiên dùng chút thủ đoạn nhỏ này trước mặt hắn, tựa như đứa bé chơi trò chơi trước mặt người lớn.  
- Cậu đã biết là tôi tìm cậu, tôi cũng không lòng vòng nữa, cậu làm nhiều người của tôi bị thương như thế, cậu xem làm thế nào đây?  
Lâm Khuynh Thiên để ly rượu vang lên bàn, thản nhiên nói.  
Mạc Phàm nheo mắt, khóe miệng nhếch lên cười mà như không cười.  
Hiện giờ Lâm Khuynh Thiên ở trước mặt hắn, giống như lão long không cẩn thận giẫm chết đám cẩu tử bên cạnh Mục Dương Khuyển, sau đó Mục Dương Khuyển này tới hỏi lão long kia.  
- Cậu muốn thế nào?  
Mạc Phàm không thèm quan tâm, hỏi, không để Lâm Khuynh Thiên vào mắt.  
- Rất đơn giản, tôi cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất, cậu gia nhập Lâm gia tôi, trở thành thuộc hạ của Lâm Khuynh Thiên tôi, sau này ở tỉnh Giang Nam, thậm chí là cả Hoa Hạ, không có ai dám làm gì cậu.  
Lâm Khuynh Thiên thản nhiên nói.  
Ở tỉnh Giang Nam không có nhiều người có thể hứa hẹn với Mạc Phàm như vậy, nhưng với hắn chỉ là một câu chuyện.  
Mạc Phàm có thể chữa trị ung thư, còn phế được anh em Phương gia và Dư Bân, giá trị ở trên ba người kia.  
Nếu có thể chiêu nhập Mạc Phàm dưới trướng, chỉ có lợi với hắn sau này nắm giữ Lâm gia.  
- Thứ hai thì sao?  
Mạc Phàm không nghe lời Lâm Khuynh Thiên nói, hỏi tiếp.  
- Thứ hai, cậu làm người của tôi bị thương, nếu cậu không gia nhập dưới trướng tôi, tôi chỉ có thể đối phó cậu, tuy cậu là một nhân tài, nhưng nếu tôi không thu thập, tôi không có biện pháp công đạo với người dưới tay tôi.  
Lâm Khuynh Thiên híp mắt nói, giống như không muốn làm vậy.  
Nhân tài thì sao chứ, không thể làm việc cho anh ta, sau này sẽ trở thành chướng ngại vật của anh ta.  
Đối đãi với người như thế, anh ta luôn lựa chọn diệt trừ đối phương.  
Mạc Phàm lắc đầu cười, nếu Lâm Khuynh Thiên không tìm hắn gây phiền phức, có lẽ hắn sẽ không để ý tới Lâm Khuynh Thiên.  
Hắn hiện giờ, cho dù là Lâm Thiên Nam con cự long chỗ dựa lớn nhất của Lâm gia tới, hắn cũng có sức đánh một trận.  
Người có thể đối mặt với cự long, sẽ đi tìm con kiến năm đó cắn hắn vài cái khi ngủ đông, giẫm chết sao?  
Hắn không nhàm chán như thế.  
Nhưng nếu con kiến này không thành thật, hắn hoàn toàn có thể khiến con kiến này chết không có chỗ chôn.  
- Vậy tôi cũng cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất, lập tức biến mất khỏi mắt tôi, thứ hai, tôi sẽ khiến cậu biến mất.  
Mạc Phàm búng tay, lạnh lùng nói.  
Hắn vừa nói xong, ánh mắt hai vệ sĩ phát lạnh, khí thế trên người phóng ra ầm ầm, như hai ngọn núi cao đè về phía Mạc Phàm.  
Mạc Phàm nhíu mày, vẻ mặt như thường.  
Lâm Chấn Sơn bị gi ết chết, Lâm gia phái hai cao thủ Tiên Thiên bảo vệ Lâm Khuynh Thiên, đối với Lâm Khuynh Thiên khờ dại coi trọng không phải bình thường.  
Nhưng hai người kia bất luận là người nào, đều kém hơn Vong Linh Titan và Ác Linh Vương hắn vừa thu phục, càng yếu hơn hắn rất nhiều.  
Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, lập tức khoát tay.  
Hai người do dự, vẫn lùi sang một bên.  
- Mạc Phàm, cậu đây là muốn đối địch với tôi sao, cậu biết kết cục đối địch với tôi không?  
Lâm Khuynh Thiên cười mỉa hỏi, giống như không tức giận.  
Mạc Phàm từ chối anh ta, đây là phản ứng theo bản năng, người có bản lĩnh ai mà không có chút cá tính.  
Ví dụ như Phương Tử Phong, anh ta không chỉ là thiếu gia Phương gia, còn là thành viên của Thần Điện.  
Vừa mới bắt đầu đã tồn tại kháng cự với anh ta, thậm chí còn sử dụng thuật thôi miên với anh ta nữa.  
Nhưng chưa tới một tuần, đã bị anh ta thu thập dễ bảo, cam tâm tình nguyện trở thành thuộc hạ của anh ta, như con chó.  
Ở trong mắt anh ta Mạc Phàm cũng như thế, thần phục anh ta chỉ là chuyện sớm hay muộn.  
- Trái lại cậu nói thử xem, tôi sẽ có kết cục gì.  
Mạc Phàm đầy hứng thú nói.  
- Y thuật của cậu cao minh, đúng vậy, tôi có thể khiến không ai dám mời cậu chữa bệnh, bao gồm cả Hứa Bình.  
Lâm Khuynh Thiên nói chắc chắn.  
Nếu phàm là người Mạc Phàm chữa trị, đều chết một cách ngoài ý muốn, ai còn dám để Mạc Phàm chữa bệnh?  
Còn mạng những người này, anh ta chưa từng để ở trong lòng, anh ta chỉ muốn đạt được mục đích.  
- Nếu tôi nhớ không nhầm, nhà cậu còn một xưởng dược, tôi có thể khiến xưởng dược nhà cậu đóng cửa, còn khiêng nợ nần cả đời cũng không trả hết.  
Lâm Khuynh Thiên nói tiếp.  
Sản nghiệp của Lâm gia bọn họ trải rộng khắp từ ngân hàng, điền sản, chữa bệnh, thực phẩm, vân vân, ngay cả anh ta cũng không đếm được hết, tài lực không có mấy người ở tỉnh Giang Nam đánh đồng được với bọn họ.  
Muốn một xưởng dược nhỏ bé ở thành phố Đông Hải mắc nợ, quả thực rất đơn giản.  
- Vừa rồi cậu lấy vai diễn cho Lưu Phỉ Phỉ, tôi có thể dễ dàng đưa vai diễn đó cho Tần San San hay hai cô gái kia, cũng chỉ cần một câu nói, chỉ cần nói tên tôi là được.  
Lâm Khuynh Thiên bưng ly rượu lên, nói.  
- Còn cậu sao?  
Khóe miệng Lâm Khuynh Thiên khẽ nhếch lên, khẽ nhấp một ngụm rượu, cười khẽ.  
- Tôi lập tức có thể bảo người đuổi cậu khỏi đây, chỉ cần tôi nguyện ý.  
Khi nói chuyện, tự tin xuất hiện trên người Lâm Khuynh Thiên, bao phủ về phía Mạc Phàm.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.