Thần Y Trọng Sinh

Chương 616:




Miệng Tần San San há thành hình chữ “O”, gần như có thể nhét tay cô ta vào, mãi mà không nói nên lời.  
Sở dĩ cô ta mời Lưu Phỉ Phỉ tới, thứ nhất là ý của Phạm Nhất Trần.  
Thứ hai cô ta còn muốn lấy vai diễn ở trong tiệc rượu, mượn cơ hội chèn ép Lưu Phỉ Phỉ.  
Thứ ba sao, là muốn khiến Mạc Phàm xấu mặt, cho anh ta biết trời cao đất rộng.  
Ai biết cô ta chỉ tùy tiện khích tướng Mạc Phàm, kết quả Lưu Phỉ Phỉ thật sự lấy được vai nữ chính bộ phim mới của đạo diễn Hứa.  
Bọn họ mới khai giảng hai ngày, Lưu Phỉ Phỉ đã lấy được vai diễn như thế, con đường ngôi sao sau này tuyệt đối bọn họ không so sánh được.  
Trên mặt cô ta đỏ xanh bất định, giống như bị người ta tát mấy cái.  
Âu Dương Tuyết che miệng, lùi về sau mấy bước, mắt mở to, hoàn toàn không tin vào lỗ tai mình.  
Trước kia cô ta cũng từng tham gia tiệc rượu như vậy, cấp bậc không thể đánh đồng, nhưng trong đó có một số diễn viên nghệ sĩ nổi tiếng.  
Muốn lấy vai phụ từ tay những người đó, cũng khó như lên trời.  
Vậy mà Lưu Phỉ Phỉ thoải mái lấy được vai nữ chính trong này.  
- Chuyện này…  
“Bụp” Tề Vũ ngây ra như phỗng, túi trên tay rơi xuống đất, cô ta vẫn chưa nhận ra được, đứng ngây ra tại chỗ.  
- Mạc Phàm này thật sự là Mạc thần y Đông Hải sao.  
Hứa Bình đã hứa cho Lưu Phỉ Phỉ vai chính rồi, chắc chắn Mạc Phàm là thần y kia.  
Lưu Phỉ Phỉ cũng sửng sốt, có cảm giác hạnh phúc tới quá đột ngột.  
Cô không ngờ Mạc Phàm nói tên ra, thật sự lấy được vai cho cô.  
Dù sao người này cũng là Hứa Bình, đạo diễn đưa tiền cũng không lấy được vai diễn.  
Ai biết thật sự thành công rồi.  
- Thật vậy sao, đạo diễn Hứa.Lưu Phỉ Phỉ hơi kích động nắm tay Hứa Bình.  
- Đây là danh thiếp của tôi, bên trên có địa chỉ và số điện thoại, sáng mai cô đến công ty tôi, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn công việc cụ thể, nhưng cô là nữ chính bộ phim truyền hình này của tôi, sẽ không thay đổi.  
Hứa Bình lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho Lưu Phỉ Phỉ.  
Cô vốn nhìn trúng dung mạo và khí chất của Lưu Phỉ Phỉ, nếu Lưu Phỉ Phỉ có thiên phú với phương diện diễn, không phải không có khả năng cho Lưu Phỉ Phỉ cơ hội làm nữ chính.  
Huống chi Mạc Phàm còn chữa trị ung thư cho cha mẹ cô vô điều kiện, chuyện này như ban ân sống lại cho cô.  
Cô không phải người không biết nhìn, chỉ là vai nữ chính mà thôi, kém xa ân tình Mạc Phàm ra tay chữa trị.  
Cho dù kỹ thuật diễn của Lưu Phỉ Phỉ không tốt, cô kiên nhẫn dạy là được.  
Minh tinh nổi tiếng dưới tay cô, có người nào mà cô không dạy dỗ.  
- Tôi tên là Lưu Phỉ Phỉ, cảm ơn đạo diễn Hứa.  
Lưu Phỉ Phỉ nhận lấy danh thiếp, cảm kích nói.  
- Cô muốn cảm ơn thì cảm ơn bác sĩ Mạc đi, cậu ấy cảm thấy cô thích hợp với bộ phim truyền hình của tôi, tôi mới dám quyết định như vậy.  
Hứa Bình cười nhạt nói.  
Lưu Phỉ Phỉ mị nhãn như tơ nhìn Mạc Phàm, cười quyến rũ như hoa hồng nở rộ, khóe môi khêu gợi nhếch lên chủ động dán sát vào Mạc Phàm.  
Mạc Phàm nhíu mày, muốn đẩy Lưu Phỉ Phỉ ra, tay vừa cử động, nghĩ tới nơi này là tiệc rượu, hắn liền dừng lại.  
Lưu Phỉ Phỉ hôn nhẹ một cái, như chuồn chuồn lướt nước liền tách ra.  
- Cảm ơn Mạc đại soái ca, đây là nụ hôn đầu của tôi, nhớ cất kỹ đó.  
Lưu Phỉ Phỉ nghịch ngợm nói nhỏ bên tai Mạc Phàm, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là ửng đỏ, quyến rũ vô biên lan tràn.  
Mạc Phàm bĩu môi, cười bất đắc dĩ.  
Hắn định giữ nụ hôn đầu cho Tuyết Nhi, ai biết bị Lưu Phỉ Phỉ đoạt rồi.  
- Bác sĩ Mạc, cha mẹ tôi ở ngay bệnh viện nhân dân đứng đầu tỉnh Giang Nam, lúc nào cậu rảnh?  
- Ngày mai đi, đây là số di động của tôi, không được truyền ra ngoài, ngày mai gọi điện cho tôi.  
Mạc Phàm lấy một tấm danh thiếp ra, đưa cho Hứa Bình nói.  
- Tôi nhất định sẽ giữ bí mật.  
Hứa Bình vội vàng cất danh thiếp, khó có thể tin nói.  
Cô đi đến Đông Hải nhiều lần rồi, đều không đạt được phương thức liên lạc của Mạc Phàm, không ngờ tới tham gia tiệc rượu lại gặp được.  
Lần này cha mẹ cô được cứu rồi.  
Cho dù cô trải qua không ít sự đời, lúc này cũng hưng phấn không thôi.  
- Đạo diễn Hứa, chúng tôi là bạn cùng phòng của Phỉ Phỉ, cũng là bạn của Mạc Phàm, cô xem có vai diễn nào cho chúng tôi không?  
Tần San San không cam lòng nói.  
Lưu Phỉ Phỉ đã lấy được vai chính, bọn họ làm nha hoàn gì đó cho người ta cũng được, coi như là tích lũy kinh nghiệm, sau này ra ngoài diễn mới có lợi.  
Âu Dương Tuyết và Tề Vũ cũng lộ ra khẩn cầu tương tự, nhìn Hứa Bình với vẻ trông mong.  
- Đạo diễn Hứa, cô xem có vai nào hợp với bạn cùng phòng tôi không?  
Lưu Phỉ Phỉ hỏi.  
Dù sao bọn họ cũng là bạn cùng phòng cô, nếu có thể kéo được bọn họ diễn cùng, cô rất vui.  
Hứa Bình liếc mắt nhìn Tần San San một cái, cười lễ phép.  
- Ngại quá, đoàn làm phim chúng tôi đã kết thúc tuyển vai, như vậy đi, các cô đã là bạn cùng phòng của Phỉ Phỉ, nếu có vai diễn gì, đến lúc đó tôi sẽ bảo Phỉ Phỉ liên lạc với các cô.  
Tuy ba người này là bạn cùng phòng của Lưu Phỉ Phỉ, nhưng rõ ràng là quan hệ không tốt lắm.  
Cô cho ba người này vai diễn, không chỉ không báo đáp Mạc Phàm, còn làm ngược lại.  
- Cảm ơn đạo diễn Hứa.  
Đám Tần San San đỏ mắt nhìn Lưu Phỉ Phỉ, biểu cảm vô cùng hối hận.  
Sao bọn họ không hiểu lời Hứa Bình, đây là nói lấy lệ với bọn họ.  
Sớm biết Mạc Phàm là Mạc thần y Đông Hải, bọn họ đã làm thân với Lưu Phỉ Phỉ và Mạc Phàm.  
Như vậy chắc chắn Hứa Bình cũng sẽ cho bọn họ vai diễn, cho dù không phải vai nữ số 2, số 3, cũng sẽ không tệ chỗ nào, dù sao Mạc Phàm là người cứu cha mẹ Hứa Bình.  
Cơ hội tốt như thế, cứ thế thoát khỏi tay bọn họ, ba người hối hận ước gì có thể tát mình mấy cái.  
- San San, anh rất thân với đạo diễn Giang, anh mang bọn em qua đó chào hỏi.  
Phạm Nhất Trần ở bên cạnh hơi híp mắt lại, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, cười nói.  
Lúc này sắc mặt đám Tần San San mới khá hơn chút, chào Lưu Phỉ Phỉ một tiếng, vô cùng buồn bực rời đi.  
Mất đi cơ hội tốt như thế, là ai cũng không vui.  
- Bác sĩ Mạc, tôi đến bệnh viện sắp xếp trước, ngày mai tôi phái người tới đón cậu.  
Hứa Bình cung kính nói.  
- Được.  
Mạc Phàm đáp.  
- Giang Minh, Ngô Thành, hai người chiếu cố bác sĩ Mạc và Phỉ Phỉ giúp tôi.  
Hứa Bình dặn dò hai nam minh tinh kia, nói.  
- Dạ.  
Hai nam minh tinh kia gật đầu, nhìn Hứa Bình rời đi.  
- Bác sĩ Mạc, Phỉ Phỉ, một số người của đoàn làm phim chúng ta ở tầng hai, tôi mang hai người qua đó chào hỏi.  
Giang Minh cao cao gầy gầy trong hai nam minh tinh nhiệt tình nói, giọng điệu vô cùng khách sáo.  
Ngay cả Hứa Bình cũng tôn kính với Mạc Phàm như thế, còn định Lưu Phỉ Phỉ là nữ chính, tất nhiên bọn họ không dám thất lễ.  
- Mạc đại soái ca?  
Lưu Phỉ Phỉ cười khẽ, nhìn Mạc Phàm hỏi ý kiến.  
- Cô đi trước đi, tôi muốn gặp một “người bạn”, lát nữa sẽ đi tìm cô.  
Mạc Phàm cười nhạt nói.  
- Được, tôi đợi anh.  
Lưu Phỉ Phỉ nháy mắt với Mạc Phàm, lúc này mới buông tay Mạc Phàm ra, đi lên tầng với đám Giang Minh.  
Mạc Phàm cầm lấy một chai Laffey 82 năm và một chiếc ly chân dài ở trên bàn, đi đến một góc yên tĩnh.  
Chỉ trong phút chốc, một người trẻ tuổi xấp xỉ Mạc Phàm, anh ta cho một tay vào trong túi, lắc lắc ly rượu đỏ, khóe miệng nhếch lên tươi cười kiêu ngạo đi tới, phía sau anh ta còn có hai người đàn ông đi theo.  
Người thanh niên này anh khí bức người, đúng là Mạc Phàm kẻ địch lớn nhất của Mạc Phàm kiếp trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.