Thần Y Trọng Sinh

Chương 566:




- Hửm?  
Dư Bân nhíu mày, lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái.  
Lưu Phỉ Phỉ và Mạc Phàm vừa đi vào trường, ngay cả chiếc xe đưa đón cũng không có, chắc chắn gia cảnh không khá giả gì.  
Tiểu tử như vậy, cũng dám ngăn cản anh ta tiếp cận hoa hậu giảng đường.  
- Cậu chỉ là một tân sinh viên, sao biết cô ấy không cần giúp đỡ, chẳng lẽ cậu muốn nhìn cô ấy cầm một vali hành lý nặng như vậy, leo lên tầng 6 sao?  
Sắc mặt Dư Bân khó coi, lạnh lùng nói.  
- Tân sinh viên?  
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười khinh thường.  
Hắn từng học ở đại học Đông Hải bốn năm, quen thuộc đại học Đông Hải hơn Dư Bân nhiều.  
- Anh chắc chắn tôi không vào được ký túc xá nữ sinh sao?  
Mạc Phàm hỏi.  
- Chuyện này còn phải hỏi sao, không có thứ này, cậu vừa mới tiến vào ký túc xá nữ sinh, sẽ bị bác gái quản lý ký túc xá lôi ra ngoài.  
Dư Bân giơ tấm thẻ đeo trên cổ nói.  
Ký túc xá nữ đại học Đông Hải cấm nam sinh đi vào, nhưng người đón tân sinh thì ngoại lệ.  
Vì tấm thẻ này, anh ta dùng mấy vạn tệ mới lấy được, chính là vì chuyện như vậy.  
- Học muội, có phải chúng ta có thể rời đi rồi không?  
Dư Bân thấy Mạc Phàm không nói lời nào, cười đắc ý nói.  
Phụ nữ bình thường rất ít nguyện ý lên tầng 6, còn cầm vali hành lý nặng như thế.  
Lần này Lưu Phỉ Phỉ sẽ không từ chối anh ta nữa đâu, trừ phi Lưu Phỉ Phỉ là một con ngốc.  
Lưu Phỉ Phỉ làm như không nghe thấy lời Dư Bân nói, nghịch ngợm ấn vào ngực Mạc Phàm một cái.  
- Mạc đại soái ca, Thi Vũ đã dặn dò rồi, anh phải đưa tôi đến phòng ngủ trong ký túc xá mới được rời đi, anh cũng mở miệng đồng ý rồi, chẳng lẽ anh muốn thất hứa.  
Lưu Phỉ Phỉ vừa nói như vậy, sắc mặt Dư Bân lập tức như gan lợn liếc mắt nhìn Lưu Phỉ Phỉ một cái.Tuy Lưu Phỉ Phỉ không mở miệng từ chối, nhưng nói như vậy không khác gì tát vào mặt anh ta, căn bản không suy xét đến lời anh ta nói.  
Anh ta lại liếc nhìn Mạc Phàm vài lần, không chỉ có diện mạo bình thường, ăn mặc cũng vậy, kém xa áo sơ mi và quần làm thủ công ở Ý của anh ta.  
Lưu Phỉ Phỉ là hoa hậu giảng đường cực phẩm như thế, vậy mà nhìn trúng một người bình thường như vậy, đúng là như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.  
- Đáng chết!  
Tàn nhẫn hiện lên trong con ngươi anh ta.  
Mạc Phàm bĩu môi, cười khẽ.  
- Tôi cũng không nói là sẽ không đưa cô đi, chúng ta đi thôi.  
Chỉ là tiến vào ký túc xá nữ mà thôi, đơn giản là lửa gạt mắt dì quản lý ký túc xá, đối với hắn mà nói là dễ như ăn kẹo.  
Hắn chỉ dùng chút thuật thôi miên, đều có thể khiến dì quản lý ký túc xá nhắm mắt làm ngơ với hắn, thậm chí tự mình đưa hắn đến ký túc xá nữ.  
- Ừm.  
Lưu Phỉ Phỉ cười quyến rũ.  
Hai người còn chưa rời đi, sắc mặt Dư Bân đã khó coi như bị tát mấy cái trước mặt mọi người.  
- Hai người đều là tân sinh viên, cậu chắc chắn không cần tôi xách vali giúp hai người sao.  
Dư Bân trầm giọng hỏi, trong giọng nói đều là ý uy hiếp.  
Nhà bọn họ mở KTV, tài sản vài tỷ, thân phận của anh ta không so được với đại thế gia Giang Nam, nhưng muốn đè ép Mạc Phàm thì không thành vấn đề.  
Kết quả thân phận của anh ta như vậy lại bị bẽ mặt ba lần liên tục, sao anh ta có thể nuốt trôi cục tức này.  
Nếu hai người vẫn không thức thời, anh ta sẽ không làm gì Lưu Phỉ Phỉ, nhưng tiểu tử này, đợi phiền phức dính vào người đi.  
Một năm này anh ta học ở đại học Đông Hải, cũng không phải ngồi không, chỉ cần anh ta nói một câu, có thể khiến Mạc Phàm không sống được ở trường, giống như sinh viên đi tìm gái bị thông báo phê bình toàn trường.  
Lưu Phỉ Phỉ nhíu mày, trong mắt lập tức hiện lên vẻ lo lắng.  
Tất nhiên cô hiểu được ý của Dư Bân, chỉ là cô không ngờ Dư Bân sẽ như vậy.  
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, cười khẽ.  
- Anh tên là Dư Bân, đúng không?  
- Không sai, cậu có thể gọi tôi là Dư Bân học trưởng.  
Dư Bân vênh mặt hất hàm sai khiến nói.  
- Quán bar Liên Tỏa quán bar Lam Nguyệt ở tỉnh Giang Nam là của nhà anh đúng không?  
Mạc Phàm hỏi tiếp.  
Dư Bân nhíu mày, lộ ra một chút bất ngờ, tươi cười đắc ý lập tức hiện lên trên mặt anh ta.  
- Không sai, nếu cậu cầm thẻ sinh viên đại học Đông Hải chúng ta, báo tên của tôi, cậu sẽ được giảm giá.  
- Sinh viên quốc phòng tìm gái bị bắt giữ, cũng là anh làm đúng không?  
Mạc Phàm lại hỏi.  
- Đúng vậy, tên tiểu tử kia…  
Dư Bân gần như nói theo bản năng.  
Anh ta còn chưa nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi.  
Chỉ thiếu chút nữa thôi, anh ta sẽ nói ra chân tướng mọi chuyện.  
- Tiểu tử, cậu nói linh tinh gì đó, chuyện đó có liên quan gì đến tôi?  
Dư Bân phẫn nộ kêu lên.  
Khi nói chuyện, trong đôi mắt anh ta lộ ra tàn nhẫn.  
Rõ ràng tiểu tử này chỉ là tân sinh viên, sao lại biết nhiều chuyện như thế?  
Mạc Phàm cười khẽ, trong mắt hắn lóe lên sắc bén.  
Sao hắn có thể không biết Dư Bân này được, học cùng khoa tài chính với Lâm Khuynh Thiên, tuy là học trưởng của Lâm Khuynh Thiên, nhưng lại là chân chó thuộc hạ của anh ta.  
Hành tung của hắn và Tuyết Nhi, phần lớn là bị Dư Bân báo cáo cho Lâm Khuynh Thiên.  
Trước khi hắn tới đại học Đông Hải, có sinh viên quốc phòng vì ra ngoài tìm gái, bị cảnh sát bắt lấy, cuối cùng bị trường học ghi vào học bạ.  
Điều kiện nhà sinh viên quốc phòng này vốn không tốt, học phí đều khó mà trả nỗi, không dễ dàng gì mới thi được đại học quốc phòng, lại xảy ra chuyện như vậy, anh ta lập tức thành trò cười của trường học.  
Bắt đầu học kỳ hai sinh viên năm hai không lâu, sinh viên quốc phòng này liền nhảy lầu tự sát.  
Sau đó bộ đội điều tra ra, không phải sinh viên quốc phòng này muốn đi ra ngoài tìm gái, mà vì sinh viên quốc phòng này đắc tội Dư Bân, Dư Bân tìm hai cô gái ở ngoài lừa gạt sinh viên quốc phòng này.  
Sinh viên quốc phòng này vốn ăn mặc tiết kiệm tiền bạc ở nhà gửi cho, bị hai cô gái kia lừa gạt nói phòng bọn họ có trộm nội y.  
Sinh viên quốc phòng này tin là thật, liền đi theo qua đó.  
Anh ta mới tiến vào trong phòng, hai cô gái kia liền cởi sạch quần áo nhào vào sinh viên quốc phòng đè lên giường.  
Dư Bân ở ngoài lập tức báo cảnh sát, vật chứng đều có đủ, hết đường chối cãi.  
Đối với Dư Bân mà nói chỉ là trò đùa, đối với sinh viên quốc phòng kia thì là một đao trí mạng.  
- Không thừa nhận cũng không sao, tôi sẽ khiến anh nói thật.  
Mạc Phàm cười khinh thường nói.  
- Sinh viên quốc phòng gì chứ, tìm gái là sao?  
Vẻ mặt Lưu Phỉ Phỉ mờ mịt hỏi.  
- Lát nữa tôi sẽ giải thích với cô chuyện này.  
Mạc Phàm nói.  
“A…”  
Lưu Phỉ Phỉ gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.  
Lúc này Mạc Phàm mới dời mắt nhìn Dư Bân, nhìn Dư Bân với vẻ đầy hứng thú.  
- Không phải anh muốn cầm hành lý giúp Lưu đại mỹ nữ sao, tôi cho anh một cơ hội, nếu anh có thể di chuyển được vali đó, anh dẫn cô ấy đi làm thủ tục nhập học, tôi cũng có thể nói cho anh biết vì sao tôi lại biết chuyện này, nếu anh thua, anh nói ra chân tướng mọi chuyện, thế nào?  
Hắn nói xong khẽ đẩy vali về phía trước, chiếc vali đó trượt đi một khoảng, giống như không nặng một chút nào.  
Dư Bân nhíu mày, nhưng nhìn thấy cái vali này, lông mày lập tức giãn ra.  
Cho dù vali của Lưu Phỉ Phỉ bỏ khối chì, cũng chỉ nặng mấy chục cân mà thôi, tuy hơi cố sức một chút, nhưng có thể không di chuyển đi được sao.  
Anh ta chắc chắn sẽ thắng, nếu thắng anh ta không chỉ thân thiết với hoa hậu giảng đường hơn, còn biết được rốt cuộc trong hồ lô của tiểu tử này có thứ gì, hoàn toàn là nhất cử lưỡng tiện.  
Cho dù không di chuyển được, đến lúc đó cứ nói dối thôi.  
Sinh viên năm nhất này có thể làm gì anh ta, anh ta là sinh viên năm hai đó.  
- Không thành vấn đề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.