Thần Y Trọng Sinh

Chương 565:




Lúc danh tiếng của Mạc Phàm đang lan truyền, hắn đã rời khỏi thành phố Đông Hải, đến đại học Đông Hải ở tỉnh Giang Nam.  
Hắn nhìn cửa đại học Đông Hải, trong đôi mắt rét lạnh hiếm khi xuất hiện dao động.  
Kiếp trước hắn gặp được Tuyết Nhi ở đây, bởi vì hắn quá yếu, khiến hắn nhà tan cửa nát.  
Trải qua cuộc sống 500 năm như mộng, cuối cùng hắn cũng đứng ở đây, hắn sẽ gặp lại Tuyết Nhi nhanh thôi, cũng sẽ gặp được Lâm Khuynh Thiên.  
Hắn không còn là tiểu tử tay trói gà không chặt nữa, hiện giờ hắn đã là Mạc đại sư Đông Hải, Mạc thần y, cũng là Long Vương của tiểu đội Thanh Long Long Tổ, thiếu tướng Hoa Hạ.  
Không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây, có khác với kiếp trước không?  
Trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, lóe lên mấy phần chờ mong.  
- Mạc đại soái ca, anh đang nhìn mỹ nữ kia sao, có cần tôi xin số điện thoại cho anh không?  
Lưu Phỉ Phỉ ở bên cạnh thấy Mạc Phàm nhìn xuất thần, bàn tay như ngọc nghịch ngợm quơ quơ trước mặt Mạc Phàm.  
- Có Lưu đại mỹ nữ ở đây, còn có mỹ nữ nào nữa.Mạc Phàm lấy lại tinh thần, cười nhạt, trêu ghẹo nói.  
Bọn họ đều học ở đại học Đông Hải, cho nên đi cùng nhau.  
Vốn là Lý Thi Vũ cũng đi cùng bọn họ, nhưng trường của Lý Thi Vũ ở khu khác, bọn họ đưa Lý Thi Vũ đến trường trước, lúc này mới đến đại học Đông Hải.  
- Vậy chúng ta đi vào thôi, Mạc đại soái ca.  
Lưu Phỉ Phỉ cười khẽ nói.  
Mạc Phàm gật đầu, cầm hành lý của hắnvà Lưu Phỉ Phỉ, đi vào trong trường đại học Đông Hải.  
Lúc này vì tân sinh viên báo danh nhập học, rất nhiều cha mẹ lái xe đưa tới, có rất nhiều người ra ra vào vào trường học.  
Trong đó có không ít xe sang bình thường không thấy, BMW không tính là gì, xe SUV, Lamborghini, Bugatti Veyron đỗ vài cái ở ven đường, không biết còn tưởng là trường học đang triển lãm xe.  
- Tiểu Phàm, sao ở đây có nhiều xe sang như vậy?  
Lưu Phỉ Phỉ tò mò hỏi.  
Mạc Phàm cười khẽ, hắn đã trải qua một lần rồi, tất nhiên biết nguyên nhân trong đó.  
Đại học Đông Hải so với đại học Phục Sáng ở tỉnh Giang Nam, tuy cùng là đại học ở Giang Nam nhưng chênh lệch nhau rất nhiều, đại học Đông Hải là trường con nhà giàu có ở Giang Nam.  
Khoa tài chính và quản lý trong trường đều mời giáo sư nước ngoài về giảng dạy, trong suốt quá trình dạy học đều dùng tiếng Anh.  
Không chỉ như vậy, sinh viên hai khoa này học ở đại học Đông Hải hai năm đầu, hai năm sau sẽ có cơ hội đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài.  
Đương nhiên học phí của hai khoa này vô cùng đắt đỏ, một học kỳ mất 10 vạn đô la, không dùng tiền Hoa, con số này không phải người bình thường có thể trả được.  
Đa số đệ tử thế gia ở Giang Nam đều học ở đây, Tuyết Nhi, Lâm Khuynh Thiên cũng học ở trường này, là vì nguyên nhân đó.  
Vì leo lên những đại thế gia Giang Nam đó, một số thổ hào Giang Nam không tiếc học phí cao, cũng đưa con nhà mình đến đại học Đông Hải học, dần dần đại học Đông Hải thành đại học con nhà giàu Giang Nam.  
Phàm là sinh viên khoa tài chính hay quản lý, không có một ai giá trị con người thấp hơn triệu.  
Kiếp trước hắn vừa đến đại học Đông Hải vô cùng kinh ngạc, những chuyện này đều là sau đó Tiểu Tuyết nói với hắn.  
- Hóa ra là như vậy.  
Lưu Phỉ Phỉ hiểu ra.  
Hai bọn họ muốn đi làm thủ tục nhập học, một thanh niên đi tới.  
Người thanh niên này khoảng 20 tuổi, mặc toàn hàng hiệu trên người, tay còn đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe, chỉ riêng chiếc đồng hồ này cũng có giá hơn 20 vạn.  
- Mỹ nữ, xin chào, hai em là tân sinh viên đúng không, ở khoa nào thế?  
Vẻ mặt người thanh niên này ân cần nói.  
Mạc Phàm nhìn người nói chuyện, lông mày hơi nhướn lên, không nói gì thêm.  
Trái lại Lưu Phỉ Phỉ cười nhạt, lễ phép nói:  
- Xin chào, anh ấy là sinh viên khoa quốc phòng, tôi học khoa điện ảnh.  
- Sinh viên khoa quốc phòng?  
Người thanh niên nhìn lướt qua Mạc Phàm, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.  
Sinh viên khoa quốc phòng đại học Đông Hải tuy điểm cao, nhưng ở trong mắt anh ta, bao gồm cả quốc phòng chuyên nghiệp đều là kẻ ngốc.  
Sau khi tốt nghiệp xong phân đến nơi không tốt thì khỏi nói, khi đi học thì không khác gì thái giám, ngay cả một cô bé cũng không cua được.  
Lúc trước có một sinh viên khoa quốc phòng thật sự không nhịn được nữa, tìm gái ở ngoài trường, kết quả là bị cảnh sát bắt, bị thông báo toàn trường, trên cơ bản sinh viên khoa quốc phòng đều là trò cười của trường.  
- Chỗ nhập học của sinh viên quốc phòng ở ngay phía trước, cứ đi thẳng về trước, đến chỗ một cái lều màu lục đơn giản là được.  
Người thanh niên không kiên nhẫn nói, giống như không muốn nói nhiều thêm một câu với Mạc Phàm.  
Anh ta không đi học, ra đây nghênh đón tân sinh viên, sao có thể lãng phí thời gian vô ích.  
- Khoa điện ảnh ở đâu ạ?  
Lưu Phỉ Phỉ hỏi.  
- Chỗ nhập học khoa điện ảnh không chỉ xa, còn hơi lòng vòng, chắc chắn một mình em không tìm được, hành lý của em đâu, để anh đưa em qua đó.  
Người thanh niên hào phóng nói.  
Anh ta đi tới, hoàn toàn là vì nhìn trúng Lưu Phỉ Phỉ.  
Tuy Lưu Phỉ Phỉ chỉ mặc đồ thể thao còn đội mũ, ăn mặc rất giản dị, nhưng anh ta dám chắc Lưu Phỉ Phỉ không phải là người tầm thường ở đại học Đông Hải, thậm chí sau này còn là minh tinh.  
Cho dù anh ta có thể lừa hoa hậu giảng đường lên giường, nhưng dù sao cũng phải làm quen với nhau trước đã.  
Mộng tưởng chưa hẳn đã thành hiện thực, nhưng nhỡ đâu thành công thì sao?  
- Như vậy hơi phiền phức, không làm phiền học trưởng, tự chúng tôi đi tìm tốt hơn, chúng ta đi thôi, Mạc đại soái ca, đến khoa anh báo danh trước, sau đó lại tìm khoa tôi.  
Lưu Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, cười nói.  
Tuy cô là sinh viên năm nhất, nhưng không ngu ngốc, học trưởng này chủ động giúp cô như vậy, chắc chắn động cơ không thuần khiết lắm.  
- Ừm.  
Mạc Phàm gật đầu.  
- Hửm?  
Người thanh niên nhíu mày, nhưng lông mày lập tức giãn ra.  
- Đã quên giới thiệu một phen, anh tên là Dư Bân, sinh viên năm hai khoa tài chính, anh và Từ Minh Huy khoa điện ảnh các em rất thân, cho nên học muội đừng sợ, hôm nay anh đặc biệt tới tiếp đón những tân sinh viên như các em, anh rất quen thuộc với khoa điện ảnh, nhất là ký túc xá nữ, xe của anh cũng ở bên kia, anh đưa em qua đó, chỉ một lát là làm xong tất cả thủ tục.  
Dư Bân chỉ xe Ferrari đỗ cách đó không xa, kiêu ngạo nói.  
Sao có thể bỏ qua mỹ nữ cấp bậc hoa hậu giảng đường như vậy được? Bây giờ bỏ lỡ, đợi sau này bị đại thiếu nhà nào đó cua mất, muốn làm quen cũng không có cơ hội.  
Anh ta có thể học khoa tài chính, tất nhiên không thiếu tiền.  
Nhưng so với Lâm gia, Bạch gia, Tống gia, Kiều gia, vân vân, còn kém xa, những đại thiếu gia tộc này đều học ở đại học Đông Hải.  
- Thật sự không cần, cảm ơn ý tốt của học trưởng.  
Lưu Phỉ Phỉ cười nói.  
Bị Lưu Phỉ Phỉ từ chối hai lần, Dư Bân như bị người ta tát hai cái, sắc mặt anh ta lập tức khó coi.  
Anh ta nhìn lướt qua hành lý trong tay Mạc Phàm, giơ tay muốn lấy hành lý màu hồng trong đó.  
- Học muội, em không cần phải ngại, anh cũng là sinh viên, anh rất hiểu tâm tình của em, thực ra em không cần phải như vậy đâu, đây là hành lý của em sao, để anh cầm giúp em.  
Hành lý trong tay Mạc Phàm một cái màu bạc, một cái màu hồng nhạt, chắc chắn màu hồng nhạt là của Lưu Phỉ Phỉ.  
- Chuyện này…  
Lưu Phỉ Phỉ nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía Mạc Phàm.  
Dư Bân còn chưa động vào hành lý, Mạc Phàm mỉm cười với Lưu Phỉ Phỉ, thản nhiên nói:  
- Anh không nghe thấy sao, cô ấy không cần anh giúp đỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.