Thần Y Trọng Sinh

Chương 489:




“Phịch!” Mạc Phàm vừa mới chất vấn, không ít người không cẩn thận ngã xuống đất, ngã về phía xa.  
Có mấy người thấy Đỗ Hải bị gi ết chết, mặt xám như tro tàn, trực tiếp xụi lơ trên đất, cơ thể không ngừng run rẩy.  
Rõ ràng là muốn chạy trốn, nhưng hai chân căn bản không nghe sai bảo.  
Mạc Phàm bước hai bước là tới, lôi kiếm chỉ thẳng về phía người phụ nữ béo chanh chua lúc trước.  
- Nói, hoặc chết!  
Người phụ nữ béo nhìn lôi kiếm, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống.  
- Tôi nói, tôi nói, tôi là người bán cá ở bờ biển, là Đỗ Hải bảo chúng tôi tới, chỉ cần chúng tôi bắt được một người nhà của cậu, mặc kệ sống chết, đều có thể lấy được 50 vạn.  
- Đây không phải là chuyện tôi muốn biết, chết!  
Nếu người phụ nữ béo này vì người nhà bị bắt mà đến, có lẽ hắn có thể tha thứ.  
Nhưng vì tiền bạc mà tới bắt người nhà hắn, phải chết.  
Người nhà của y tiên bất tử hắn, không phải thịt cá mặc người ta xâu xé.  
Tay hắn nâng kiếm lên, đầu thân người phụ nữ béo hai nơi, huyết dịch văng đầy đất.  
Lại có một người chết, sắc mặt không ít người thay đổi.  
Ngay cả Tần lão gia tử đứng ở một bên cũng nhíu mày, nhưng không nói gì thêm.  
Mạc Phàm không nhíu mày một cái, lôi kiếm để sát vào một người đàn ông gầy khô.  
Người đàn ông gầy khô này nhìn thi thể Đỗ Hải và bà béo, nuốt nước bọt.  
- Tôi nói, Đỗ Hải rất có danh tiếng trên biển, mấy ngày nay có mấy người tìm Đỗ Hải, chỉ cần Đỗ Hải có thể tập hợp một lượng lớn ngư dân tới bắt người nhà cậu, bắt được một người sẽ cho ông ta 500 vạn, vì thế Đỗ Hải giết một ngư dân không đồng ý tới nơi này gây chuyện.  
- Cái gì, Đỗ Hải là vì tiền mới tới nơi này sao?  
Một ngư dân cảm thấy khó tin nói.  
Trong số bọn họ có không ít người người nhà bị cao thủ Thanh Bang bắt đi, bọn họ tưởng rằng Đỗ Hải vì cứu người nhà bọn họ mới đến, ai biết thì ra là như vậy.  
Mạc Phàm không để ý đến những ngư dân này, tiếp tục hỏi:  
- Những người này tên là gì, hay có đặc thù gì không?  
- Có một lão nhân, một vị cô nương, hình như hai người đi cùng nhau, hai người này không phải người Đông Hải, khẩu âm của lão nhân là giọng Bắc Kinh, còn có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mắt rất sáng, tròng trắng nhiều hơn màu đen nhiều, có cảm giác như mắt cá chết, nhìn rất kỳ lạ, những chuyện này đều là thật, Mạc đại sư tha mạng, tôi vốn không muốn đến, nhưng con gái tôi bị bệnh, cần gấp một số tiền để mua thuốc, lúc này mới bí quá hóa liều.  
Người đàn ông gầy khô kích động nói.  
Mạc Phàm cất lôi kiếm, lão nhân giọng Bắc Kinh là Liễu Như Tùng, nữ chắc chắn là Hoàng Thiếu Nguyệt.  
Đôi mắt như cá chết, là Bạch Đồng Tử của Bạch gia, xem Bạch Nhật Lệnh không có tác dụng ở Địa Cầu.  
Nhưng cũng không sao, một người cũng không chạy thoát được.  
- Có những ai tham dự vào chuyện này?  
Người đàn ông gầy khô thành thật nói tên vài người, cơ bản đều là người ầm ĩ lúc trước.  
- Tiểu Long, mang bọn họ đi, giao cho cục cảnh sát.  
Tần lão gia tử đứng ra nói.  
- Dạ, lão gia tử.  
Đường Long khoát tay với mấy đại hán, vài đại hán áo đen đi về phía mấy người kia.  
Tần Quỳnh gật đầu hài lòng, dời mắt nhìn những người khác.  
- Mạc đại sư đã quay về, tôi đảm bảo với mọi người, Mạc đại sư nhất định sẽ không bỏ qua cho người xâm phạm Đông Hải chúng ta, nếu mọi người tin tưởng tôi, có phải nên rời đi hay không?  
Thực ra những ngư dân này cũng không muốn ầm ĩ lớn, dù sao người bắt người nhà bọn là Thanh Bang, không liên quan trực tiếp đến Mạc Phàm, bọn họ đều bị Đỗ Hải mê hoặc và quấy rầy mà tới.  
Hiện giờ Mạc Phàm quay về, cũng chứng minh bọn họ bị Đỗ Hải lừa gạt, bọn họ đã sớm muốn rời đi.  
Có không ít người xin lỗi Mạc Phàm và Tần lão gia tử, sau đó nhanh chóng rời đi.  
Trước biệt thự lại quay về yên tĩnh như xưa.  
Đợi đám người rời đi, Tần lão gia tử đến bên cạnh Mạc Phàm.  
- Mạc tiên sinh, kế tiếp cậu có dự định gì?  
Đã đuổi đám ngư dân rời đi, chuyện lớn nhất là vẫn còn đây, Mạc Phàm có thể đánh bại Thiên Thành Diệt là tốt nhất, nhưng Mạc Phàm là đối thủ của Thiên Thành Diệt sao?  
Mạc Phàm nhíu mày, lập tức lại giãn ra.  
- Truyền tin tức tôi quay về ra, truyền càng xa càng tốt, ngày mai tôi sẽ giết Thiên Thành Diệt.  
Mạc Phàm nheo mắt lại, phong mang lóe ra.  
- Hôm nay như vậy thôi…  
Hắn còn chưa nói xong, liền đi về phía biệt thự.  
Tần lão gia tử cũng không hỏi nhiều, mọi chuyện chỉ xem cuộc chiến ngày mai giữa Mạc Phàm và Thiên Thành Diệt.  
- Liễu gia, Hoàng gia và Bạch gia nên xử trí thế nào?  
Tần lão gia tử hỏi một câu.  
Thiên Thành Diệt là tai họa ngầm lớn nhất, ba gia tộc này cũng không dễ trêu chọc, nếu không đã không có chuyện hôm nay.  
- Ba nhà bọn họ, ngày mai tôi giết Thiên Thành Diệt, có gì phải sợ bọn họ?  
Mạc Phàm vân đạm phong khinh nói.  
Hiện giờ ba nhà này rất đáng chết, hắn hoàn toàn có thể tìm ra người ba nhà này gi ết chết.  
Nhưng để bọn họ sống thêm một tối, để bọn họ nhìn xem bọn họ trêu chọc phải ai, rồi hết hi vọng đi.  
Hắn nói xong xoay người đi vào biệt thự.  
Trong mắt Tần lão gia tử xuất hiện vẻ lo lắng, vẫn sắp xếp người đi làm việc dựa theo Mạc Phàm nói.  
Không lâu sau, trong một nhà hàng cao cấp ở thành phố Đông Hải.  
Liễu Như Tùng tắt điện thoại, trên gương mặt già nua là nụ cười mỉa.  
- Quả nhiên tiểu tử kia đã trở lại, ngày mai sẽ là ngày Mạc gia bị diệt.  
Trong một khách sạn khác, Bạch Vô Hận cha của Bạch Tiểu Long đứng cạnh cửa sổ, nhìn về phía Vân Trung Thự, trong mắt hiện lên chút sát ý.  
- Tiểu Long, ngày mai cha sẽ giết sạch người Mạc gia, báo thù cho con.  
Trong mật thất biệt thự Giang Nam, một thanh niên mặc trang phục luyện võ màu trắng cúi người với một lão giả râu tóc bạc trắng.  
- Sư phụ, Đông Hải truyền tin tức đến, Mạc đại sư kia đã quay về, chắc là đại chiến sẽ diễn ra vào ngày mai.  
Lông mày tuyết trắng của lão giả nhướn lên, mở mắt nói.  
- Chúng ta đi thôi!  
Trong mắt lão giả chớp lóe lam quang, mật thất lập tức bị sóng gợn như nước biển bao trùm, sóng gợn biến mất, hai người cũng không thấy nữa.  
Trong lúc này, không chỉ Đông Hải, Giang Nam, còn có không ít người Vân Châu, Tấn Châu, thủ đô cũng xuất phát tiến về Đông Hải.  
Tông sư đại chiến, như long hổ tranh đấu, chuyện này rất hiếm gặp, nhất định không thể bỏ qua.  
… L  
úc tin tức lan truyền như điên, Mạc Phàm chào hỏi người nhà một tiếng, quay về phòng ngủ.  
Hắn lấy ra ba thứ, lấy pháp bảo Bạch Ngọc Kiếm, Tinh Hồn Thiết đạt được từ chỗ Hoàng Thiếu Nguyệt lúc trước, còn có tảng đá hình đài sen ở trong sơn động Vu Thần Giáo.  
Ý niệm của hắn khẽ động, Nhất Muội Chân Hỏa màu trắng sáng lên trong tay hắn.  
Ngọn lửa màu trắng đốt trên tảng đá hình đài sen, trên đài sen lập tức hiện lên vết rạn, tảng đá bên ngoài rơi xuống, lộ ra chất lỏng như thủy ngân bên trong, bên ngoài chớp lóe điện quang.  
Tạo Hóa Lôi Kim, cũng là một loại nguyên liệu cấp cao luyện chế pháp bảo.  
Trình độ trân quý còn trên Tinh Hồn Thiết, nếu không sao Vu Thần Giáo có thể thông qua bản mệnh tinh huyết khiến người ta trọng sinh?  
- Nhân lúc này luyện chế mấy pháp bảo đi.  
Nhất Muội Chân Hỏa nướng ba thứ này, pháp ấn trên tay hắn không ngừng biến ảo.  
Mấy tiếng sau, ba thanh kiếm xuất hiện xung quanh hắn.  
Một trắng, một đỏ, một bạc.  
Bạch Ngọc Kiếm đã là pháp bảo, hắn sửa trận pháp bên trong, uy lực của nó hiện giờ mạnh gấp năm lần trở lên lúc trước.  
Tinh Hồn Thiết biến thành tiểu kiếm đỏ như máu, bên ngoài bùng cháy ngọn lửa màu trắng.  
Tạo Hóa Lôi Kim cũng hình kiếm, lôi quang chớp lóe khiến người ta sợ hãi.  
- Sau này ngươi tên là Tru Sát!  
Mạc Phàm chỉ Bạch Ngọc Kiếm.  
- Ngươi là Tru Diệt!  
Tiểu kiếm ngọn lửa màu đỏ.  
- Ngươi tên là Tru Tà!Lôi kiếm màu trắng.  
- Ngày mai đi theo ta giết địch, diệt cừu, nổi danh thiên hạ, thế nào?  
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên cực nóng, hỏi.  
“Ong ong!” Ba thanh kiếm cùng chấn động.  
Mạc Phàm cười hài lòng, tiếp tục động tác lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.