Thần Y Trọng Sinh

Chương 488:




Giọng nói này vừa vang lên, đám Liễu Như Tùng ở trong khách sạn khiếp sợ.  
“Rè rè…” Trên màn hình TV là một vùng tuyết, không thấy rõ lắm.  
- Sao lại thế này?  
Hoàng Thiếu Nguyệt vừa mới nở nụ cười một nửa, tươi cười lập tức cứng đờ, lông mày nhíu lại.  
Trong khách sạn Bạch gia ở, cũng là cảnh tượng như vậy.  
- Tình huống gì thế này?  
- Có phải Mạc Phàm quay về rồi không?  
- Không thể nào?  
Vừa nhắc tới Mạc Phàm, sắc mặt đám người không còn dễ nhìn như trước.  
- Có phải Mạc Phàm hay không, lát nữa sẽ biết.Liễu Như Tùng trầm giọng nói.  
- Là cậu ta thì thế nào, quay về lúc này, cậu ta có thể giết toàn bộ ngư dân thật sao, cho dù cậu ta dám giết, sao Tần lão gia tử có thể đồng ý?  
Nếu Tần lão gia tử không ngăn cản Mạc Phàm, ông ta sẽ không là Thái Sơn Tần gia.  
- Còn nữa, Mạc Phàm không qua được cửa của Thiên Thành Diệt đâu, Mạc gia bị diệt là chuyện sớm hay muộn, căn bản không cần phải lo lắng, Mạc Phàm lợi hại đến mấy là đối thủ của Thiên Thành Diệt sao?  
…  
Bên ngoài biệt thự.  
Theo bóng trắng hạ xuống, bạch quang tỏa sáng, biến thành điện quang hình cung lan tràn ra xung quanh.  
Điện quang đến chỗ nào, mọi người chỉ cảm thấy tay chân tê rần, giống như bị điện giật, cơ thể không tự chủ được dừng lại.  
Tất cả thiết bị điện tử phát ra âm thanh “rè rè”, khói đen tỏa ra, bị hủy hết trong chớp mắt.  
Lúc này bạch quang mới thu lại, vẻ mặt Mạc Phàm vô cùng lạnh lùng, trong mắt như có ngọn lửa.  
Mạc Phàm vừa mới xuất hiện, một chiếc phi cơ trực thăng trên không trung cách mười thước bay tới.  
“Rầm!” Tần Kiệt nhảy xuống dưới theo, tự giác đứng sau Tần Quỳnh.  
- Mạc tiên sinh.  
Đường Long vội vàng đi lên chào một tiếng, Tần lão gia tử cũng gật đầu.  
Mạc Phàm khẽ đáp lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người muốn xông vào biệt thự.  
Hắn đoán có người sẽ làm chuyện mờ ám, không ngờ những người này dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.  
- Ai bảo các người bắt người nhà tôi?  
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo mang theo nộ khí nồng đậm truyền đi rất xa, đám chim chóc sống trên cành cây ở phía xa nghe thấy âm thanh này, vội vàng vỗ cánh bay đi.  
Vẻ mặt đám Đỗ Hải khiếp sợ, sắc mặt thay đổi.  
Nhất là Đỗ Hải lúc trước không kiêng nể gì, ông ta lùi về sau theo bản năng, trong mắt lộ ra sợ hãi.  
Tuy ông ta không nhìn thấy rõ, nhưng rất rõ ràng là Mạc Phàm nhảy từ trên phi cơ xuống, nhảy từ nơi cao hơn mười thước xuống, người bình thường không chết thì bị ngã thành tàn tật.  
Mạc Phàm không chỉ không sao, còn ngự điện mà đến, giống như Lôi Thần.  
- Đây là Mạc đại sư sao?  
Có người nhìn Mạc Phàm chăm chú, ngơ ngẩn hỏi, giọng điệu không còn khí thế như trước.  
- Mạc đại sư đã quay về, chúng ta có cần rời đi không?  
Có người nuốt nước bọt muốn rút lui.  
Tần lão gia tử là tướng quân khai quốc, thanh danh còn đó sẽ không chấp nhặt với bọn họ.  
Nhưng Mạc đại sư thì không dễ nói chuyện như vậy, bọn họ muốn bắt người nhà Mạc đại sư, là ai đều không cần quan tâm, rất có khả năng Mạc đại sư sẽ giết bọn họ.  
Nghe thấy có người muốn rời đi, Đỗ Hải nhíu mày, trong mắt hiện lên nham hiểm.  
- Cậu là Mạc đại sư đúng không, cậu gây ra họa lớn như vậy, khiến thuyền đánh cá của chúng tôi bị giam nhiều như thế, chúng tôi bắt người nhà cậu đi cứu người nhà tôi thì làm sao, một người nhà cậu có thể cứu được mười người của chúng tôi, nếu cậu thức thời, tự mình giao người nhà cậu ra đây.  
- Hửm?  
Mạc Phàm nheo mắt lại, hàn ý dày đặc hơn một chút.  
Kiếp trước, tiếc nuối lớn nhất của hắn là người nhà.  
Những người này muốn cứu ngư dân bị giam hắn không có ý kiến, nhưng dám lấy người nhà hắn đi cứu người, Thiên Thành Diệt phải chết, ai dám động vào người nhà của hắn, tiên nhân cũng không được, tu sĩ cũng không được, người bình thường càng không ngoại lệ, đều phải chết.  
- Cho dù người nhà tôi có thể đổi lấy 1 vạn mạng người, cũng sẽ không đổi nửa mạng của các người.  
Mạc Phàm vừa nói xong, hô hấp của tất cả mọi người như bị kiềm hãm.  
- Mạc đại sư, chẳng lẽ cậu mặc kệ sống chết của người bình thường chúng tôi?  
Đỗ Hải cố chấp nói.  
Dù sao bọn họ đã làm như vậy rồi, tên đã rời cung không thể quay đầu lại.  
Thành, sau này ông ta không cần vất vả kiếm tiền nữa.  
Cho dù thất bại cũng không sao, Mạc Phàm dám giết bọn họ chắc?  
Cho dù Mạc Phàm thật sự có lá gan này, cũng phải suy xét người sau lưng ông ta.  
- Sống chết của các người sao?  
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, lộ ra tươi cười thê lương.  
Nếu hắn mặc kệ sống chết của những người này, khi dịch bệnh truyền nhiễm không biết Đông Hải chết bao nhiêu người.  
Hắn mặc kệ sống chết của những người này, những đứa bé bị Nam phái bắt đi còn có thể quay về sao?  
Hắn mặc kệ sống chết của những người này, 10 vạn người trên núi Vu Thần đã biến thành thây khô.  
- Các người muốn bắt người nhà tôi đi chịu chết, vì sao tôi phải quan tâm sống chết của các người?  
- Cậu, thực lực của cậu mạnh như vậy, không phải cậu nên bảo vệ những người tay trói gà không chặt như chúng tôi sao?  
Đỗ Hải vội nói.  
Mạc Phàm cười, thực lực mạnh nên bảo vệ thực lực yếu sao?  
Bộ dạng người này không được lắm, dùng đạo đức lừa gạt rất nhuần nhuyễn, ông ta cho rằng những thứ này có thể trói buộc được hắn sao?  
Ở chỗ hắn tu tiên, chuyện như vậy từng xảy ra rồi.  
Lúc hắn ra ngoài rèn luyện, một người đàn ông mặc quần áo tả tơi nói thôn anh ta bị cường đạo chiếm đoạt, mở miệng là tiên nhân bảo hắn đi giúp cứu người.  
Hắn thấy người này vô cùng đáng thương, tin là thật nên đi theo.  
Ai biết rơi vào bẫy của Hổ Yêu, thực ra người kia là Hổ Trành, chuyên giúp Hổ Yêu lừa gạt tu sĩ đến.  
Nếu không có bùa hộ mệnh sư phụ cho hắn, thiếu chút nữa hắn đã chết trong tay Hổ Yêu kia.  
Lúc này lại dùng những mánh khóe đó lừa hắn, ha ha.  
Hắn có tâm cứu giúp, nhưng sẽ không cứu người lấy hảo tâm của hắn làm trò tiêu khiển, nhất là người động vào người nhà hắn.  
- Ông biết người mạnh có thể bảo vệ các ông, vậy các ông có biết người mạnh cũng có thể gi ết chết các ông hay không?  
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lạnh giọng hỏi.  
Mắt Đỗ Hải mở to, lộ ra vẻ khiếp sợ.  
Bị Mạc Phàm nhìn chăm chú, ông ta có cảm giác như bị mãnh thú vô cùng to lớn để mắt đến, lạnh lẽo truyền từ sống lưng đến gáy.  
- Cậu, cậu đường đường là Mạc đại sư của Đông Hải, cậu muốn giết tôi sao?  
Đỗ Hải run rẩy nói.  
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, giết người này chỉ cần một ý niệm trong đầu hắn.  
- Người nào bảo các ông tới bắt người nhà tôi, không nói thì chết.  
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  
Nhất định có người sai bảo ở phía sau, đám người này mới dám tới biệt thự bắt người nhà của hắn, hắn nhất định phải tra rõ đám người này, một người cũng không thể thoát.  
Sắc mặt Đỗ Hải trầm xuống, ông ta dời mắt, quyết định chạy về phía đám người.  
- Mọi người đều thấy rồi đó, Mạc đại sư không chịu cứu chúng ta thì thôi, còn muốn giết chúng ta nữa.  
Ông ta vừa mới kêu lên, không ít người lập tức kích động, nhìn về phía Mạc Phàm đầy bất mãn.  
- Cậu muốn giết thì giết cả chúng tôi nữa.  
Một bà béo nắm chặt thắt lưng nói.  
- Còn tôi nữa, giết cả tôi cũng được!  
…  
Những người này vừa mở miệng, trên mặt Đỗ Hải và vài người hiện lên đắc ý, xem Mạc Phàm có dám giết người không?  
Mạc Phàm nhíu mày, hắn khẽ búng ngón tay, một đạo bạch quang bay về phía Đỗ Hải.  
- Chết đi!  
“Vèo!”  
Đầu Đỗ Hải quay sang một bên, tươi cười trên mặt nhanh chóng cứng ngắc, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, sau đó chậm rãi mất đi ánh sáng.  
“Phịch!” Đỗ Hải như bùn lầy, té ngã trên mặt đất.  
“A…” Tiếng thét chói tai vang lên trong đám người, mọi người vô cùng bối rối.  
Có người nhìn thấy Đỗ Hải bị giết trong chớp mắt, xoay người muốn rời đi.  
Có người nhìn Mạc Phàm với vẻ khiếp sợ, giống như nhìn thấy ma quỷ.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.