Thần Y Trọng Sinh

Chương 468:




Xung quanh Vu Thần Sơn, dân trên núi cảm nhận được đất đai run run, vội vàng rời khỏi nhà.  
- Động đất sao?  
Một người bối rối nói.  
Bên trong một trụ sở quân sự ở Vân Châu.  
- Báo cáo thủ trưởng, vệ tinh của chúng ta phát hiện phía Vu Thần Sơn có năng lượng dao động mãnh liệt.  
Một chiến sĩ tháo tai nghe nói.  
Bên cạnh, mấy sĩ quan bộ dạng đang mày chau mặt ủ, biến sắc, lập tức dời mắt sang nhìn.  
- Cuối cùng cũng bắt đầu huyết tế sao?  
Trên mặt một chiến sĩ trong đó xuất hiện tức giận, lạnh lùng nói.  
Sĩ quan này vừa mới nói xong, những người khác cũng nắm chặt tay lại.  
Vu Thần Giáo ngang nhiên dùng máu 10 vạn người Hoa Hạ hiến tế, bọn họ tuyệt đối không cho phép chuyện này.  
Nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm được vị trí cụ thể của Vu Thần Giáo, căn bản không thể ra tay.  
- Lập tức tập trung vị trí này, điều tra hình ảnh cho tôi.  
Trong nhóm người này có một người đàn ông hơn 50 tuổi, mày kiếm mắt sáng trầm giọng nói.  
- Thủ trưởng, có phải Vu Thần Giáo thả đạn mù ra hay không?  
Một binh sĩ đeo kính, thân hình gầy yếu nheo mắt lại hỏi.  
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc với Vu Thần Giáo, Tế Tự loại nhỏ trước đó cũng như vậy.  
Bọn họ cảm nhận được năng lượng dị thường dao động, phóng ra vũ khí tiên tiến nhất, kết quả là hủy đi một thôn trang vô tội.  
- Có phải hay không xem mới biết được.  
Thủ trưởng kia bình tĩnh nói.  
Bản đồ vệ tinh lập tức chiếu trên màn hình lớn, hình ảnh vô cùng kinh người xuất hiện trước mặt mọi người.  
Trên bầu trời có mảng lớn mây đen như gió bão cấp 18, tràn đầy trời đất, bên trong vang lên tiếng sấm sét, khiến người ta sởn gai ốc.  
Dưới tầng mây, một màn hào quang trong suốt to lớn xuất hiện, chính giữa màn hào quang có một lỗ hổng to, giống như tinh cầu thủy tinh bị thiên thạch xuyên qua, vết rạn như mạng nhện ở khắp nơi trên màn hào quang.  
Vỡ nát, biến mất.  
Xuyên qua màn hào quang, những cảnh chưa từng xuất hiện trên bản đồ khu vực càng ngày càng rõ nét, có khoảng mấy chục ngọn núi.  
Nhìn thấy ngọn núi này, mọi người trong phòng chỉ huy sửng sốt.  
- Chuyện này…  
- Đây là ảo giác hay là thánh địa của Vu Thần Giáo?  
Một lúc lâu sau, một sĩ quan hoàn hồn hỏi.  
Không đợi những người khác mở miệng, một chiến sĩ khác nói tiếp:  
- Báo cáo thủ trưởng, đã phát hiện vị trí của những chiến sĩ biến mất lúc trước, vừa mới xuất hiện ở ngay ngọn núi này.  
Những lời này vang lên, trong lòng mọi người chấn động.  
Trên người chiến sĩ tham gia nhiệm vụ lần này đều có thiết bị định vị, lúc trước vẫn không tìm thấy, bây giờ lại xuất hiện lần nữa, còn ở trong ngọn núi này.  
Chuyện này có ý nghĩa gì?  
Đây là thánh địa của Vu Thần Giáo sao?  
“A!” Không ít người hưng phấn, hít vào một hơi khí lạnh.  
- Cuối cùng cũng xuất hiện rồi.  
Bọn họ điều tra nhiều năm như vậy cũng không tra ra được, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.  
Vừa rồi bọn họ còn đau đầu, không biết địa chỉ cụ thể, thì không thể ngăn cản huyết tế, sẽ mất 10 vạn người Hoa Hạ.  
- Điều tra cho tôi một phen, có vị đại sư ở đó sao.  
Thủ trưởng vội vàng nói.  
Hộ Sơn Đại Trận của Vu Thần Giáo không thể bị hủy không lý do được, nhất định là có nguyên nhân, có khả năng là đại sư cấp bậc Tiên Thiên hay Chân Nhân ra tay.  
- Có thể là Lâm tướng quân hay không?  
Một sĩ quan hỏi.  
Lâm Thiên Nam được công nhận là người đứng đầu Hoa Hạ, nếu người đó ra tay, rất có khả năng làm đến bước này.  
- Không phải Lâm tướng quân, Lâm tướng quân đang chấp hành nhiệm vụ khác, không ở Vân Châu.  
Thủ trưởng kia lắc đầu.  
Lâm Thiên Nam không chỉ không ở Vân Châu, loại chuyện hủy diệt Hộ Sơn Đại Trận này, Lâm Thiên Nam cũng không làm được, Lâm Thiên Nam không giải trừ được thuật pháp.  
- Sẽ là vị đại sư nào đây?  
- Mặc kệ là vị đại sư nào, lập tức chuẩn bị hành động, không thể đợi thêm nữa.  
Đã biết vị trí của Vu Thần Sơn, không thể ngồi chờ chết.  
- Dạ!  
Trong sở chỉ huy nặng nề đã lâu, nhanh chóng náo nhiệt.  
- Cuối cùng cũng xuất hiện rồi.  
…  
Ngọn núi Vu Thần, tất cả đệ tử Vu Thần Giáo, thấp là người hầu, cao là vu chủ đều trợn mắt há miệng, mặt như dính bụi đất.  
Móng vuốt màu đen của vu chủ gần như không thể ngăn cản lôi điện, liền bị xuyên qua.  
Vu Thần Giáo bọn họ sinh tồn ngàn năm qua đều dựa vào Hộ Sơn Đại Trận này, tuy đã bị tàn phá không chịu nổi, uy lực không bằng năm đó, nhưng vẫn khiến quân đội không có biện pháp, không có chỗ cho vũ khí thi triển, lại bị người ta phá hủy như vậy.  
Không có Hộ Sơn Đại Trận, chẳng khác nào Vu Thần Giáo bại lộ dưới đạn pháo của quân đội Hoa Hạ, bị tiêu diệt là chuyện sớm hay muộn.  
“Phốc!” Đại trận bị hủy, máu tươi phun từ trong miệng vu chủ ra.  
Gương mặt ông ta vốn như giấy vàng, trong chớp mắt trắng bệch không ít.  
- Mạc Phàm, Vu Thần Giáo tôi không thù không oán với cậu, là cậu giết trưởng lão hộ pháp của Vu Thần Giáo tôi, sao cậu làm đến mức này, hủy cả đại trận của Vu Thần Giáo tôi?  
Râu tóc của vu chủ dựng đứng, trừng mắt nói.  
Trong màn máu, sắc mặt Mạc Phàm lãnh khốc, ngẩng đầu nhìn vu chủ ở không trung.  
ế ố ổ ế ế ế ế- Nếu tôi không có bản lĩnh hủy diệt đại trận, các người sẽ dùng máu của tôi làm thuốc bổ cho thiếu vu chủ các người sau huyết tế, đến mức này phải là tôi mới đúng?  
Mạc Phàm cười khinh thường nói.  
Lúc này còn nói như thế, sớm biết sẽ có hôm nay, hà tất phải làm những chuyện lúc trước?  
Nếu dám lấy nhiều người huyết tế như vậy, nếu dám mạo phạm y tiên bất tử hắn, vậy phải bị diệt.  
- Được lắm, được lắm, tiểu tử, hôm nay không giết cậu, Vu Thần Giáo tôi thề không bỏ qua.  
Trong mắt vu chủ phun lửa, nghiến răng nghiến lợi nói.  
Chỉ cần Tế Tự không ngừng lại, bọn họ không tính là thua.  
Một khi Tế Tự thành công, người chết là Mạc Phàm và tất cả kẻ địch của Vu Thần Giáo.  
Ngụm máu của ông ta phun lên đầu lâu thủy tinh, chú ngữ rườm rà phun ra.  
Âm phong xuất hiện xung quanh đầu lâu thủy tinh màu đen, âm thanh trăm quỷ khóc lóc vang lên bên trong, làm cho toàn thân người ta nổi da gà.  
- Từ nay về sau Vu Thần Giáo sẽ không còn tồn tại.  
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
Ý niệm của hắn khẽ động, lôi vân thật dày lại bị Ngũ Giác Tinh Mang hấp thu, hóa thành lôi điện vô cùng kh ủng bố, hội tụ ở giữa Ngũ Giác Tinh Mang.  
- Vừa rồi chỉ hủy Hộ Sơn Đại Trận của các người, bây giờ sẽ phá huyết tế.  
Ngón tay hắn khẽ cử động.  
Lôi long lại từ trên trời giáng xuống, đánh về phía vòng đỏ hoàn toàn tương thích với lỗ hổng mặt trời.  
Hành động này của Mạc Phàm khiến mắt vu chủ mở to, sắc mặt thay đổi.  
Ông ta không đểý đến Mạc Phàm nữa, dùng đầu lâu thủy tinh nghênh đón lôi long.  
“Rầm rầm!” Lôi long như ngân hà từ cửu thiên giáng xuống, rơi ầm ầm lên đầu lâu thủy tinh.  
Chỉ trong phút chốc, lôi quang bao phủ đầu lâu thủy tinh bên trong, rơi vào trong vòng đỏ.  
Âm thanh như tiếng trống rung trời vang lên rất lâu trong không trung, lúc này mới biến mất.  
Trên tế đàn trong sơn động, đầu lâu thủy tinh màu đỏ xuất hiện vết rạn, nhưng không bị nghiền nát.  
Lôi quang biến mất, vu chủ thấy mặt trời đỏ vẫn còn, trên gương mặt già nua hiện lên tươi cười.  
- Hô hô, Mạc Phàm, cậu đừng mơ tưởng ngăn cản huyết tế của chúng tôi, chỉ cần huyết tế của chúng tôi thành công, thần tiên cũng không có cách nào cứu được cậu.  
Vu chủ cười điên cuồng nói.  
Mạc Phàm nhíu mày, sắc mặt như thường.  
- Nếu lần một không loại trừ được, vậy thì lần hai, thế nào?  
“Rầm rầm!” Hai đạo lôi quang hạ xuống lần lượt, đánh lên vòng màu đỏ.  
Không khí, sơn thể, đất đai lại run rẩy, bùng nổ không ngớt.  
“Rầm!” Tiếng thanh thúy vang lên, đầu lâu khô màu đỏ trên tế đàn vỡ thành từng mảnh.  
Xung quanh Mạc Phàm, màn máu biến mất, pháp bàn rơi xuống đất.  
Bốn phía trên núi, từng đạo huyết tuyết như cầu vồng cũng mất theo.  
Nhật thực trên bầu trời vẫn còn tiếp tục, nhưng không thấy vòng đỏ kia.  
Trên cả ngọn núi lại lặng ngắt như tờ.  
- Chuyện này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.