Thần Y Trọng Sinh

Chương 467:




“Rầm!” Đất đá văng tung tóe, một đám xúc tua màu đỏ chui từ trong đất ra, múa loạn bốn phía.  
Quỷ ảnh màu đỏ tự nhiên xuất hiện, lượn vòng xung quanh đám Mạc Phàm, liên tục phát ra tiếng cười quỷ dị khiến da đầu người ta run lên.  
- Đây, đây là Huyết Tế Trận?  
Cô gái vu tộc nhìn xung quanh sắc mặt thay đổi, trong mắt hiện lên tuyệt vọng.  
Cha cô không dạy cô vu thuật, nhưng nói cho cô biết một số chuyện liên quan đến vu thuật, Huyết Tế Trận là một trong số đó.  
Những người bị Vu Thần Giáo dùng bái sư lừa gạt tới, sẽ được mang đến nơi có khắc Huyết Tế Trận.  
Một khi tiến vào trong trận pháp này, con người sẽ trở nên điên cuồng, tàn sát lẫn nhau, máu chảy ra khi chết là tế phẩm huyết tế.  
Huyết khí càng dày đặc, uy lực của Huyết Tế Trận càng mạnh, đến cuối cùng, Huyết Tế Trận có thể tự lấy khí huyết của con người.  
Chỉ cần rơi vào trong Huyết Tế Trận, trừ phi có thể chạy thoát, nếu không không ai đủ may mắn thoát khỏi.  
Sắc mặt Tần Kiệt khẽ đổi, anh ta chưa từng thấy cảnh này bao giờ, dưới chân khẽ động, không ngờ đụng phải xúc tua màu đỏ bên cạnh.  
“Tí tách.” Trên đùi lập tức như bị nham thạch nóng chảy trong núi lửa chảy vào, huyết nhục mơ hồ.  
Bên ngoài màn máu, vẻ mặt đám Đỗ Tư Tư dịu đi, tươi cười hiện lên trên mặt cô ta.  
Vừa rồi Mạc Phàm giết Thiết Thi như thái rau, quả thật dọa cô ta sợ.  
Cuối cùng bây giờ cô ta không cần phải sợ nữa.  
- Chúc mừng thánh nữ tỷ tỷ và các vị trưởng lão, lần này đám người kia sẽ phải chết không thể nghi ngờ rồi.  
Đỗ Tư Tư nịnh nọt nói.  
Một khi bắt đầu Huyết Tế Trận này, không hút sạch máu người trong Huyết Tế Trận, tuyệt đối không dừng lại, đám Mạc Phàm chết chắc rồi.  
Khóe miệng Hà Thi Thi và đám trưởng lão đều nhếch lên, cười lạnh lùng.  
Nếu đối phó Mạc Phàm, tất nhiên không chỉ có một phương pháp phòng bị.  
Thiết Thi không được, vậy dùng trận pháp g iết chết Mạc Phàm.  
- Mạc Phàm, không phải cậu muốn ngăn cản huyết tế của chúng tôi sao, chính cậu đều bị huyết tế, cậu lấy gì ngăn cản?  
Hà Thi Thi cười nói, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên vẻ không cam lòng.  
Cô ta vốn chuẩn bị mấy chục phương pháp trả thù Mạc Phàm, xem ra chỉ có thể gi ết chết Mạc Phàm trong Huyết Tế Trận này.  
Nếu như vậy, những phương pháp kia đều dùng trên người người nhà Mạc Phàm đi.  
Mạc Phàm nhìn lướt qua bốn pháp bàn trên đỉnh đầu, cười khẽ.  
- Đây là trận pháp huyết tế của các người sao?  
Đám người Hà Thi Thi nhướn mày, lộ ra vẻ bất ngờ.  
Mạc Phàm bị giam trong trận pháp, vậy mà còn thời gian rảnh rỗi suy nghĩ vấn đề này.  
- Không sai, có thể lọt vào pháp nhãn của cậu không, Mạc đại sư?  
Ngũ trưởng lão cười nói.  
Mạc Phàm lắc đầu cười.  
Hắn ở Tu Chân giới 500 năm, từng thấy trận pháp huyết tế không 1 vạn cũng phải 8000, những trận pháp mà hắn nhớ có cái nào không tiếng tăm lừng lẫy ở Tu Chân giới.  
Vu Thần Giáo chỉ có Huyết Tế Trận đơn giản không thể đơn giản hơn, cũng muốn lọt vào pháp nhãn của hắn.  
Cùng là trận pháp huyết tế, trận pháp này có 2 hiệu quả, trận pháp huyết tế kém cỏi nhất mà hắn biết có thể đạt tới 9 hiệu quả.  
Đám Hà Thi Thi thấy Mạc Phàm lắc đầu, lông mày lập tức giãn ra.  
- Đợi cậu đi ra được thì nói sau.  
- Đi ra làm khó được tôi sao, tôi không chỉ ra khỏi đây được, còn hủy diệt toàn bộ huyết tế của các người.  
- Hủy diệt?  
Hà Thi Thi cười, giống như nghe một con chuột bị bẫy chuột kẹp chặt, đang nói tôi muốn hủy diệt toàn bộ bẫy chuột trong thiên hạ.  
Huyết Tế Trận của Vu Thần Giáo bọn họ truyền thừa mấy ngàn năm, không có người nào có thể trốn thoát được, cũng chưa từng có người hủy diệt được.  
Mạc Phàm muốn hủy diệt, làm sao có thể?  
- Mạc Phàm, hội huyết tế của chúng tôi sẽ tiếp tục, cậu sẽ trở thành một phần của huyết tế, cậu đừng nghĩ đến chuyện thay đổi.  
Khóe miệng Mạc Phàm khẽ nhếch lên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời.  
Ngũ Hành Huyền Lôi Chú được rồi, bắt đầu ra tay thôi.  
- Vậy thì trợn to mắt của các người nhìn xem, tôi phá hủy Huyết Tế Đại Trận của các người thế nào.  
Tay hắn tạo trận pháp, Ngũ Giác Tinh Mang ở chỗ mi tâm sáng lên.  
Bầu trời vốn vì nhật thực mà tối đen, bỗng nhiên sáng lên, giống như trên bầu trời có một bóng đèn siêu lớn trôi nổi.  
Không ít người ngẩng đầu lên nhìn, tiếng kinh hô lập tức vang lên.  
Trên bầu trời, ở chỗ cao trăm mét.  
Một Ngũ Giác Tinh Mang vô cùng to lớn treo trên bầu trời, nhấp nháy lôi quang, như đèn thủy tinh treo trên phòng khách, lúc này treo ở trên trời.  
Ngũ Giác Tinh Mang vừa xuất hiện, gió mây tụ tập trên bầu trời, mây mù trong mười mấy km xung quanh bị kéo đến hết chỉ trong chớp mắt.  
Lôi vân thật dày che lấp mặt trời, khiến bầu trời càng hắc ám hơn, cũng khiến Ngũ Giác Tinh Mang càng chói mắt.  
Tuy vẫn chưa có lôi quang hạ xuống, nhưng mây đen ép thành dị tượng và cảm giác áp bách vô hình trong không khí, khiến người ta có cảm giác tim bị nắm lấy, không ít người tay chân run lên.  
- Đây, đây là cái gì?  
Có đệ tử Vu Thần Giáo hoảng sợ nói.  
- Pháp trận sao?  
- Vậy mà tiểu tử này tạo pháp trận trên Hộ Sơn Đại Trận của Vu Thần Giáo chúng ta?  
Hà Thi Thi, ngũ trưởng lão, đám Đỗ Tư Tư lập tức luống cuống.  
- Mạc Phàm, cậu làm gì thế?  
Hà Thi Thi kinh hoảng hỏi.  
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười mà không nói.  
Ngũ Hành Huyền Lôi Chú hắn dùng để giải trừ nguyền rủa, ngoại trừ có thể giải trừ nguyền rủa, cũng là một chú pháp nổi tiếng về tấn công ở Tu Chân giới, có thể sử dụng tổng cộng năm lần.  
Chú pháp này còn càng mạnh hơn 10 lần ở dưới bầu trời dày đặc lôi vân, dùng cái này tới hủy diệt Vu Thần Giáo được rồi.  
- Tôi nói rồi, các người không phải là đối thủ của tôi, vu chủ các người xuất hiện còn tạm được, nhưng bây giờ muộn rồi.  
Sắc mặt Hà Thi Thi tái mét, mắt đảo liên tục, nhưng không nói nên lời.  
Trận pháp trên bầu trời này còn chưa đánh xuống, đã khiến người ta có cảm giác tim đập nhanh, không hẳn không thể ngăn cản huyết tế.  
Không chỉ đám người Hà Thi Thi, trong sơn động giữa sườn núi, mắt vu chủ đột nhiên mở to.  
Trong con ngươi sâu thẳm, tang thương, bình tĩnh xuất hiện kinh hoảng hiếm có.Bóng dáng hắn nhoáng lên một cái liền ra khỏi sơn động, một đám mây đen xuất hiện dưới chân ông ta, nâng ông ta đến trung tâm Ngũ Giác Tinh Mang.  
- Tiểu tử, cậu dám!  
Giọng nói già nua như sấm đình truyền khắp Vu Thần Giáo, không khí đều vì chuyện này mà chấn động.  
- Tôi nói rồi, ông xuất hiện cũng đã muộn, hủy Hộ Sơn Đại Trận của Vu Thần Giáo ông trước, cho các người không còn chỗ ẩn nấp.  
Ý niệm của Mạc Phàm khẽ động, Ngũ Giác Tinh Mang chỗ mi tâm sáng lên.  
Trên bầu trời, chỗ Ngũ Giác Tinh Mang sáng lên như hắc động, lôi vân thật dày bị hút vào trong đó, lôi quang như cự xà hội tụ trong Ngũ Giác Tinh Mang.  
Chỉ trong phút chốc, một vòng tròn đường kính mười thước hình thành trong Ngũ Giác Tinh Mang, như mặt trời ban trưa treo trên cao.  
Còn chưa đánh xuống, lôi điện đáng sợ khiến không ít người cảm thấy không thở nổi.  
Sắc mặt đám Hà Thi Thi càng khó coi hơn vài phần.  
Bọn họ đều không ngờ tới Mạc Phàm lại kh ủng bố như vậy.  
- Tiểu tử, cậu đừng mơ tưởng!  
Sắc mặt vu chủ thay đổi.  
Ông ta lấy ra một cái đầu lâu thủy tinh màu đen, ngón tay gầy khô nhanh chóng vũ động, một đám pháp ấn đánh vào bên trong.  
Trên Hộ Sơn Đại Trận, mây đen nhanh chóng chuyển động, trong chớp mắt bầu trời đen lại.  
Trong mây đen, một thứ như móng vuốt mãnh thú Viễn Cổ xuất hiện, lấy thế diệt thiên vồ về phía mặt trời trong Ngũ Giác Tinh Mang, như muốn xé lôi điện và bầu trời.  
Một đen một trắng, rất dễ thấy ở trong không trung.  
Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, một tay chỉ trời khẽ vũ động.  
“Rầm…” Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.  
Cực quang kia như lôi long thoát khỏi giam giữ, gầm thét đánh rầm rầm xuống, đánh lên móng vuốt khổng lồ màu đen.  
“Rầm rầm!” Trên bầu trời giống như có vạn tấn thuốc nổ, tiếng nổ mạnh không ngớt, cách hơn mười dặm cũng có thể cảm nhận được.  
Quần sơn lắc lư, mặt đất chấn động, gió lốc lớn nhấc lên, bạch quang bao phủ, giống như thiên địa tích diệt. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.