Thần Y Trọng Sinh

Chương 461:




Ngoại trừ hai thứ này ra, trong hộp còn mấy thứ khác.  
Một khối xương cốt chế thành tiểu kiếm, một đầu lâu thủy tinh màu lam và mấy chai chai lọ lọ, đều là vật phẩm vu sư thường dùng.  
Mạc Phàm giơ tay nhận lấy Lôi Trì Thủy và Lôi Trạch Thạch hỏi:  
- Cha cô là vu sư sao?  
Bất luận là Kính Hoa Thủy Nguyệt Trận, hay những thứ trong hộp, đều không phải thứ người bình thường sẽ có được.  
- Cha tôi là vu sư, nhưng ông ấy là bạch vu.  
Người phụ nữ nhắc tới cha, trong đôi mắt lóe lên bi thương.  
- Bạch vu là gì?  
Tần Kiệt tò mò hỏi.  
- Vu tộc chia làm hai tông hắc bạch, bạch vu tu luyện vu thuật, lấy cầu phúc, chữa bệnh, cứu người làm mục đích, hắc vu thì ngược lại, tu luyện vu thuật hoàn toàn là vì sức mạnh, còn không từ thủ đoạn, lấy người sống hiến tế là chuyện rất bình thường.  
Mạc Phàm lạnh nhạt giải thích.  
- Lần này Vu Thần Giáo hấp dẫn nhiều người vào núi bái sư như thế, còn bắt rất nhiều người, chính vì tăng tu vi cho thiếu vu chủ bọn họ.  
Người phụ nữ nói xen miệng vào.  
- Tốt nhất hai người đừng đến Vu Thần Sơn.  
Tiến vào Vu Thần Sơn, bọn họ phải đi qua Ma Ưng Lĩnh.  
Cô lớn lên ở Ma Ưng Lĩnh từ nhỏ, hiểu rõ đáng sợ của Vu Thần Giáo.  
Năm cô 8 tuổi, một lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt tới đây, đeo một thanh bảo kiếm ở sau lưng, dẫn hạ thần lôi từ chín tầng mây, đạp lôi quang vào ngọn núi Vu Thần, như muốn chém nát Vu Thần Sơn.  
Kết quả lão đạo sĩ này đi vào, không còn đi ra nữa.  
Năm cô 10 tuổi, một đám hòa thượng tới canh giữ cạnh cầu Vu Tiên.  
Tất cả người của Vu Thần Giáo đi từ ngọn núi Vu Thần ra, đều không phải là đối thủ của đám hòa thượng.  
Sau đó một đám mây đen xuất hiện, đám hòa thượng này biến mất hoàn toàn.  
Khi xuất hiện lần nữa, đám hòa thượng này như cương thi bị đám đệ tử Vu Thần Giáo sử dụng tùy ý.  
Mấy năm nay luôn có người muôn hình muôn vẻ xuất hiện, cha cô nói những người này đều là cao thủ trong ngàn vạn người, nhưng cao thủ của Vu Thần Giáo càng ngày càng đáng sợ.  
Những người đó không thể làm gì Vu Thần Giáo, Mạc Phàm giết hai trưởng lão của Vu Thần Giáo, vào Vu Thần Sơn chắc là như muối bỏ biển, nhỡ đâu không ra được, sẽ thành tế phẩm của Vu Thần Giáo.  
- Cảm ơn lời nhắc nhở của cô, chúng tôi sẽ cẩn thận.  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
Vu Thần Giáo không chỉ dám lấy 10 vạn người Hoa Hạ hiến tế, còn phái người đến Đông Hải ra tay với người nhà hắn, cho dù có 10 vạn lý do, cũng không thể giữ lại Vu Thần Giáo.  
Hiện giờ cách đi diệt Vu Thần Giáo còn một bước xa.  
Người phụ nữ thấy Mạc Phàm vẫn bất vi sở động như cũ, lông mày cau chặt, trong mắt hiện lên lo lắng.  
- Nếu các cậu thật sự muốn đi Vu Thần Sơn, tôi biết một thông đạo, có thể mang hai người đến thánh địa Vu Thần Giáo, nhưng hiện giờ nơi đó đang ngập nước, đợi bốn ngày sau hạ xuống, là có thể từ nơi đó tiến vào thánh địa của Vu Thần Giáo, mấy ngày này hai người ở đây đi.  
- Hả?  
Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra bất ngờ.  
Hắn tiện tay cứu một vị cô nương, không chỉ đạt được nguyên liệu nguyền rủa, vị cô nương này còn biết đường bí mật tiến vào thánh địa Vu Thần Giáo.  
Hắn không từ chối người phụ nữ này, sơn động này có Kính Hoa Thủy Nguyệt Trận bảo hộ, trái lại rất thích hợp làm nơi đặt chân.  
Thừa dịp lúc này, hắn có thể đi đến một bước cuối cùng, 4 ngày là đủ rồi.  
Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú trên người hắn như quả bom hẹn giờ, có thể giải trừ trước thì càng tốt.  
Cho dù hắn dùng Tiểu Ngũ Lôi Chú thêm một tầng phong ấn vào Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú, cũng khó bảo đảm Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú sẽ không phát tác.  
Nguyền rủa này ở trên người hắn lâu như vậy, cũng đến lúc nên giải trừ hết.  
Nếu không vì nguyền rủa này, lần trước hắn đã diệt được đám trưởng lão đó rồi, hắn không cần phải tới nơi này một chuyến.  
- Dùng Ngũ Hành Huyền Lôi Chú giải trừ Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú, không biết có tác dụng ngoài ý muốn gì không.  
Hắn không lập tức giải trừ Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú, mà lấy Hỏa Nguyên Thạch Gia Cát gia đưa cho ra.  
Nhất Muội Chân Hỏa sáng lên trên tay hắn, Hỏa Nguyên Thạch liên tục biến thành từng dòng hỏa nguyên khí.  
Hắn phong ấn một đám hỏa nguyên khílại, cộng thêm pháp môn ngưng tụ chân hỏa giao cho Tần Kiệt.  
Lúc này hắn mới lấy sáu thứ từ trong nhẫn ra, Đế Ngọc, Lôi Quang Kim, Lôi Kích Mộc, Lôi Trì Thủy, Lôi Viêm Hỏa và Lôi Trạch Thạch.  
Vừa lấy mấy thứ này ra, tiểu hồ ly ngủ suốt đường đi lập tức chui từ trong túi hắn ra ngoài, dựng thẳng lỗ tai, ngẩng đầu nhìn về phía không trung.  
- Mộc Đầu, đã tìm đủ nguyên liệu giải trừ nguyền rủa rồi sao?  
- Ừ!  
Mạc Phàm gật đầu nói.  
- Thật tốt quá, đợi giải trừ nguyền rủa, muốn thu thập đám người xấu thế nào thì làm thế đó, ai bảo bọn họ dám bắt nạt bổn đại tiểu thư.  
ể ồ ắTiểu hồ ly nắm chặt tay, bộ dạng ghét ác như cừu.  
Mạc Phàm cười khẽ, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ nghiêm túc.  
Hai tay hắn vũ động, một đám pháp ấn vô cùng rắc rối bay vào trong sáu thứ.  
Theo pháp ấn bay vào trong sáu thứ này, trong Đế Ngọc chớp lóe bạch quang, chậm rãi chia ra năm đạo bạch quang.  
Bạch quang bắn vào trong Lôi Quang Kim, Lôi Kích Mộc, Lôi Trì Thủy, Lôi Viêm Hỏa và Lôi Trạch Thạch, pháp ấn trên năm thứ này lập tức sáng lên.  
- Hứng khởi!  
Lôi quang hình thái khác nhau tỏa ra từ năm nguyên liệu, tơ nhỏ ngưng tụ thành lôi quang đi về phía những nguyên liệu khác, như con nhện giăng tơ.  
Tay Mạc Phàm vũ động liên tục, pháp ấn rắc rối không ngừng bay từ tay hắn ra.  
Ba ngày sau, một cái lôi quang nhấp nháy Ngũ Giác Tinh Mang xuất hiện.  
Đế Ngọc ở giữa, Lôi Quang Kim và các loại nguyên liệu ở mỗi góc.  
- Ngưng!  
Mạc Phàm khẽ quát một tiếng.  
Ngũ Giác Tinh Mang nhanh chóng co rút lại, biến thành to bằng móng tay.  
- Thu!  
Thần niệm gần như tụ thành thực chất phóng ra, bao lấy Ngũ Giác Tinh Mang huyền ảo này, kéo Ngũ Giác Tinh Mang vào trong Thức Hải.  
Mạc Phàm nhắm mắt lại, thần thức rơi vào trong Thức Hải.  
Trên Đạo Cơ trong Thức Hải, lúc này mới qua vài ngày.  
Nguyền rủa hình rắn lại to thêm một vòng, đã to bằng kích thước cánh tay, dài hơn trăm thước.  
Không chỉ như vậy, màu sắc Đạo Cơ của hắn cũng bắt đầu biến từ màu tím thành màu đen.  
Tiểu Ngũ Lôi Chú dùng lúc trước hiện giờ như lấy trứng chọi đá, không lâu sau sẽ bị phá tan.  
Hắn mới xuất hiện trong Thức Hải, nguyền rủa hình rắn này như cảm ứng được, nó há cái mồm to như bồn máu, muốn cắn về phía hắn, bộ dạng vô cùng hung ác.  
- Bắt đầu đi!  
Hắn lạnh nhạt nói.  
Ý niệm hắn khẽ động, Ngũ Giác Tinh Mang được thần thức mang vào bỗng nhiên phóng đại.  
Chỉ trong chớp mắt Ngũ Giác Tinh Mang từ cỡ móng tay biến thành trăm mét, trôi nổi trên bầu trời trong Thức Hải, hơi thở không gì sảnh nổi lập tức bao quanh Ngũ Giác Tinh Mang.  
Thức Hải vốn yên bình, nước biển dâng cao trốn tinh mang này, giống như vô cùng sợ hãi tinh mang trên bầu trời.  
Con rắn đen đang chuẩn bị cắn Mạc Phàm, cảm nhận được khác thường trong Thức Hải, thân thể nó cứng đờ, không do dự bay ra khỏi Ngũ Giác Tinh Mang.  
- Chạy, có tác dụng sao?  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
Theo giọng nói của hắn vang lên.  
- Hứng khởi!  
Lôi quang như điện xà, Ngũ Giác Tinh Mang dũng mãnh lao về phía Đế Ngọc ở giữa.  
Trong Đế Ngọc sáng lên, “rầm” một tiếng thật lớn, giống như bầu trời bị xé rách, một đạo cột sáng ngũ sắc từ trên trời giáng xuống.  
Không đợi nguyền rủa hình rắn kia chạy thoát được, điện quang đã đánh lên người nguyền rủa hình rắn, trong chớp mắt bao phủ nguyền rủa hình rắn vào bên trong.  
- Thành công rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.