Thần Y Trọng Sinh

Chương 460:




Mạc Phàm nhướn mày, dừng bước lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái.  
- Sao thế?  
- Hiện giờ trên núi đều lùng bắt cậu và người có tên giống cậu, chỉ cần bắt được cậu, là có thể trở thành một thành viên của Vu Thần Giáo, học tập vu thuật.  
Người phụ nữ nói.  
Bắt đầu từ tối qua, Vu Thần Giáo liền phái người đi khắp nơi bắt Mạc Phàm, đã có bảy tám người bị mang đến ngọn núi Vu Thần, không có ai quay về.  
- Hả?  
Mạc Phàm nhướn mày.  
Trái lại động tác của Vu Thần Giáo không chậm, tối qua hắn mới thiêu cháy hai vị trưởng lão.  
Hôm nay Vu Thần Giáo gi ết chết người tên Mạc Phàm tới, ngay cả phạm vi Ma Ưng Lĩnh cũng đang lùng tìm hắn.  
- Tôi đã biết, cảm ơn.  
Mạc Phàm cười khẽ, muốn tiếp tục lên núi.  
Nếu Vu Thần Giáo muốn bắt hắn, thì cho bọn họ bắt, diệt Vu Thần Giáo trước.  
Lôi Trì Thủy và Lôi Trạch Thạch, có cơ hội lại tìm là được.  
Người phụ nữ thấy Mạc Phàm vẫn muốn dẫn Tần Kiệt rời đi như trước, đôi mắt khẽ chớp.  
Ở Ma Ưng Lĩnh, người đàn ông khác, cho dù là vu tộc cô, hay là người nơi khác, đều chỉ mong sao nhìn cô nhiều vài lần, vậy mà người đàn ông này giống như không có chút hứng thú với cô.  
Chẳng lẽ cô không đẹp, chẳng lẽ cô không đủ hấp dẫn người khác sao?  
Đây là lần đầu tiên cô gặp người như Mạc Phàm.  
Người phụ nữ thấy Mạc Phàm vẫn muốn lên núi như trước, trong đôi mắt lộ ra chút do dự.  
Chỉ trong phút chốc cô đuổi theo, ngăn cản đường đi của Mạc Phàm.  
- Đợi một chút.  
- Cô nương, cô còn việc gì sao?  
Mạc Phàm nhíu mày, hỏi.  
- Các cậu muốn ngăn cản Tế Tự của Vu Thần Giáo sao, nếu đúng là như vậy, ở chỗ tôi có một thứ có lẽ có thể giúp hai người, hai người đi theo tôi.  
Người phụ nữ nói xong không quản Mạc Phàm tin hay không, đi dọc theo đường núi lên trên.  
- Sư phụ, nếu chúng ta đi theo, có thể là bẫy hay không?  
Tần Kiệt lo lắng hỏi.  
- Đi xem đi, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.  
Mạc Phàm liếc mắt nhìn cô gái một cái, thản nhiên nói.  
Hai người đi theo người phụ nữ kia lên núi, đi qua khoảng chừng hai ba mươi ngã rẽ.  
Hơn nửa canh giờ sau, đến bên cạnh một vách núi đen, người phụ nữ này mới dừng lại.  
Nơi này cách bờ sông vừa rồi hai ba trăm mét, gió núi thổi vù vù, giống như quỷ khóc, chỉ cần đi về phía trước một bước, sẽ rơi xuống dưới.  
- Đây là nơi cô muốn mang chúng tôi tới sao?  
Tần Kiệt nhíu mày, lạnh giọng hỏi.  
Người phụ nữ này nói muốn bọn họ tới chỗ một thứ, lại dẫn bọn họ đến bên cạnh vách núi đen.  
Trái lại Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.  
- Mở ra đi.  
Tần Kiệt hơi sững sờ, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ nghi ngờ.  
- Sư phụ, nơi này không phải vách núi đen sao, chẳng lẽ phía trước còn thứ gì đó?  
Mạc Phàm không giải thích, người phụ nữ không trả lời, lấy một chiếc vòng cổ trong ngực ra.  
Vòng cổ do hạt châu màu xám trong suốt xuyên thành, mỗi viên to bằng hạt đậu xanh, ở giữa có một viên bảo thạch màu xanh lục to bằng ngón cái, kiều diễm dục tích.  
Cho dù là hạt châu kích cỡ hạt đậu xanh hay bảo thạch màu xanh lục, đều khắc đầy Ma Văn.  
Người phụ nữ này mới lấy vòng cổ ra, hạt châu nhỏ màu xám chớp lóe hôi quang, từ đỉnh chóp dọc theo hai bên chảy về phía bảo thạch màu xanh lục.  
Hôi quang biến mất vào trong bảo thạch màu xanh lục, trên bảo thạch màu xanh lục lập tức tỏa ra tia sáng.  
Ánh sáng này vừa bay ra nửa thước, liền biến mất không thấy.  
Không gian phía trước giống như một cục đá ném vào trong hồ nước yên bình, sóng gợn dập dờn mà ra.  
Lúc sóng gợn dập dờn cao bằng một người, liền dừng lại, giống như đang tạo sóng gợn mặt hồ bị đông lại.  
Gợn sóng này hình thành, người phụ nữ giống như không quan tâm vách núi đen trăm mét dưới chân, nhấc chân đi về phía sóng gợn, vậy mà cả người như nhảy xuống nước, biến mất không thấy.Không chỉ không rơi xuống vách núi đen, còn không dạo chơi trong không trung.  
- Sư phụ, đây là thứ gì thế?  
Vẻ mặt Tần Kiệt sửng sốt, mắt mở to, tràn đầy vẻ kinh ngạc.  
Anh ta thân là cháu nội tướng quân khai quốc, từng thấy không ít chuyện lạ.  
Nhưng lúc này anh ta cảm thấy mình như tên hai lúa mới vào thành phố.  
Mới nhảy từ độ cao mấy trăm mét xuống không chết, bây giờ lại tận mắt thấy người sống như đi vào trong gương, biến mất không thấy.  
- Kính Hoa Thủy Nguyệt Trận.  
Mạc Phàm giải thích đơn giản.  
Kính Hoa Thủy Nguyệt Trận là một loại ảo trận, che giấu gương thật, dùng cảnh sắc nơi khác, có tác dụng che giấu tai mắt mọi người.  
Giống như nơi này, nhìn như bên cạnh vách núi mấy trăm mét, nhưng là cửa vào một động phủ.  
Động phủ của rất nhiều tu sĩ đều bố trí huyễn trận này, vậy mà có thể thấy ở đây.  
Tuy loại huyễn trận này chỉ là tiểu trận, kém Tụ Linh Trận ở biệt thự số 9 không biết bao nhiêu lần, nhưng làm hắn bất ngờ không ít.  
- Có phải con đi qua thế nào, đều sẽ không ngã xuống hay không?  
Tần Kiệt tò mò hỏi.  
- Nếu cửa trận chưa mở ra, con vẫn sẽ ngã xuống.  
Mạc Phàm nói.  
Trận pháp này chia làm hai phần, cái trước là huyễn trận lấy giả loạn thật, cái sau là sát trận lấy thực loạn giả.  
Nếu thủy nguyệt chưa mở, lập tức đi qua, vẫn sẽ rơi xuống vách núi đen như trước, mắt chưa thấy vách núi đen kia, nhưng chắc chắn đã bị rơi tan xương nát thịt.  
Vẻ mặt Tần Kiệt lập tức thay đổi.  
- Đi thôi, nếu con không đi qua, sẽ thật sự ngã xuống.  
Mạc Phàm nói.  
Hai người lần lượt đi vào, bọn họ vừa mới tiến vào, gợn sóng trong không gian chấn động, khôi phục như thường, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.  
Trước mắt Mạc Phàm và Tần Kiệt nhoáng lên một cái, tất cả trước mắt thay đổi, vách núi đen biến mất, bọn họ đang ở trong một sơn động.  
Sơn động có hai gian phòng, trên đỉnh khảm một bảo thạch to bằng nắm tay, chiếu sáng cả sơn động như ban ngày.  
Xung quanh bày loạn một số gia cụ và đồ dùng hàng ngày, tận cùng bên trong là một đàn tế.  
Trên đàn tế là một pho tượng người phụ nữ mặt mũi hiền lành, phía trước đặt mấy cái hộp to nhỏ không đều.  
Lúc này người phụ nữ kia đứng bên cạnh đàn tế, thành kính lạy pho tượng nữ kia.  
Lạy xong, lúc này người phụ nữ mới lấy cái hộp to nhất ở giữa ra.  
Cô mở hộp ra, đưa về phía Mạc Phàm.  
- Đây là di vật của cha tôi, không biết có tác dụng với cậu hay không.  
Mạc Phàm nhìn thoáng qua cái hộp, ánh mắt lập tức bị hai thứ trong đó hấp dẫn.  
Trong đó có một hạt châu hình giọt nước to bằng nắm tay đứa bé, bên trong hạt châu giống như có nước đang lưu động mãnh liệt.  
Mỗi lần nước trong đó lưu động, cả hạt châu đều sáng lên, giống như lôi quang.  
Một thứ khác là tảng đá hình thoi, trên tảng đá tràn đầy đường vân kỳ lạ, điện quang lóe lên liên tục, tí tách vang dội.  
Nhìn thấy hai thứ này, khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, lộ ra vui mừng sợ hãi.  
Hắn vốn định không tìm hai thứ này, diệt Vu Thần Giáo trước.  
Không ngờ lại để hắn tìm đủ hết, giảm bớt không ít phiền phức cho hắn.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.