Thần Y Trọng Sinh

Chương 412:




Bất chợt có giọng nói vang lên làm mọi người hơi sững sờ.  
Không ít người theo âm nhìn về phía biển mây, chỉ thấy trong biển mây, một cái đầu rắn có hai sừng trâu trên đỉnh, to bằng xe con xuất hiện.  
Đầu rắn vươn ra ngoài biển mây hơn năm thước, lưỡi rắn màu đỏ tươi lè ra, phát ra tiếng “phì phì”.  
Hai con mắt to như hai cái đèn lồng màu đỏ lớn, lóe sáng u quang làm tim người ta đập nhanh.  
Toàn thân con rắn này như bạch ngọc, chỗ cổ có một đôi cánh nhỏ hơn thân thể nó nhiều, khiến nó có vài phần hung dữ, đúng là mẫu cổ Hoàng gia nuôi nhốt ngàn năm.  
- Quái vật!  
Có người quát to một tiếng, chân lảo đảo vài cái ngã xuống đất.- Đây là Giao Long trong truyền thuyết sao?  
Có người tố chất tâm lý tốt hơn một chút, nuốt nước bọt một cái, bất chấp đầu đầy mồ hôi, nhìn chằm chằm mẫu cổ vô cùng kinh ngạc nói.  
Rắn trăm năm hóa giao, ngàn năm hóa rồng, con rắn này có sừng dài, hơn phân nửa là Giao Long, còn là Giao Long có thể nói tiếng người.  
- Giao Long, lão tổ ta thích cách hình dung này, lão tổ ta có thể không ăn ngươi.  
Mẫu cổ phát ra tiếng cười gian, trườn về phía sân, thân thể khổng lồ nhanh chóng trườn đến sân.  
- Giao Long ở đây là cổ trùng ngàn năm của Hoàng gia.  
Một tên béo có chút hiểu biết về Hoàng gia kinh hãi kêu lên, nói xong giống như điên rồi lùi vào trong.  
- Không phải lão tổ ta muốn ăn thịt người, đây là ngươi muốn chết.  
Mẫu cổ nheo mắt lại, hung quang nở rộ.  
Nó há cái miệng to, miệng đầy răng nanh lộ ra, mỗi cái răng nanh dài khoảng chừng nửa thước, lóe sáng sắc bén khiến người ta sợ hãi, lực hút mạnh mẽ xuất hiện.  
Người đàn ông kia còn chưa chạy được vài bước, thân thể anh ta không khống chế được bay về phía cái mồm to như bồn máu của mẫu cổ.  
- A a, cứu tôi…  
Mạc Phàm nheo mắt lại, trong con ngươi lóe lên hàn quang.  
- Cổ trùng là cổ trùng, còn giả bộ làm Giao Long, muốn ăn người cũng được, nếm thử tư vị kiếm trong tay ta trước.  
Bóng dáng hắn nhoáng lên một cái, liền xuất hiện bên cạnh tên béo đang bay về phía mẫu cổ, dùng một tay kéo anh ta trở về.  
“Keng” một tiếng, trường kiếm dài hơn một trượng trên cây quạt được rút ra, chém về phía cái miệng to như bồn máu của mẫu cổ.  
Đôi mắt đỏ bừng của mẫu cổ nheo lại, lộ ra vẻ mặt giận dữ vì bị mạo phạm.  
Trong biển mây, mây trôi quay cuồng như sóng hoa, cái đuôi to dài một người ôm không hết hiện ra, quất lên không trung, cái đuôi như roi lớn mang theo kình phong phần phật, đánh về phía kiếm khí rút ra.  
“Bùm!” Kiếm khí nổ tung trong không trung như bom.  
Bạch quang chớp lóe trên cái đuôi dài, lông tóc không hao tổn gì, nhấc lên một mảng lớn vân đào, lại ẩn vào trong biển mây.  
- Tiểu tử, chỉ dựa vào cái kiếm rách nát của ngươi cũng muốn làm tổn thương lão tổ ta, ngươi quá ngây thơ rồi.  
Mẫu cổ cười khinh thường nói.  
Mạc Phàm không để ý đến mẫu cổ này, để người đàn ông kia xuống.  
- Cảm ơn, Mạc đại sư, cảm ơn…  
Người đàn ông cảm kích nói.  
Lam quang trong mắt Mạc Phàm chớp lóe, đánh giá mẫu cổ này.  
Nhìn thấy mẫu cổ, mắt Hoàng Kình Thương và đám người Hoàng gia sáng lên, vui mừng sợ hãi lại xuất hiện trên mặt bọn họ lần nữa.  
Mấy ngày hôm trước bỗng nhiên mẫu cổ nói muốn bế quan tu luyện, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu.  
Ông ta tưởng rằng Hoàng gia sẽ bị diệt trong tay Mạc Phàm rồi, ai biết mẫu cổ đột nhiên xuất quan.  
- Bái kiến lão tổ, cung nghênh lão tổ xuất quan.  
Hoàng Kình Thương dẫn đầu, tất cả người Hoàng gia cung kính lạy mẫu cổ.  
Hoàng gia vừa cúi đầu, không ít người sửng sốt.  
Đường đường là Hoàng gia truyền thừa ngàn năm, vậy mà bái một con cổ trùng làm lão tổ.  
- Một đám phế vật, đứng dậy đi.  
Mẫu cổ giống như không sốt ruột đối phó Mạc Phàm, lạnh lùng liếc nhìn đám Hoàng Kình Thương một cái nói.  
- Lão tổ, tiểu tử này thật sự khinh người quá đáng, giết người Hoàng gia con, còn muốn diệt Hoàng gia, mong lão tổ báo thù cho chúng con?  
Hoàng Kình Thương nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ, nói.  
Ông ta không làm gì được Mạc Phàm, Vạn Lôi Trận cũng không diệt được cậu ta, cổ trùng ngàn năm này đã sớm đến cảnh giới Tiên Thiên, ông ta không tin không giết được Mạc Phàm.  
Hoàng Kình Thương vừa mở miệng, người Hoàng gia khác nhao nhao tố khổ.  
- Lão tổ, cung Bạch Thạch của Hoàng gia chúng con, Vạn Lôi Ấn và Ngũ Độc Phiên đều bị tiểu tử này hủy diệt, mong lão tổ phân xử giúp chúng con.  
- Lão tổ, tiểu tử này quá kiêu ngạo, cầu xin lão tổ giết cậu ta.  
…  
- Chỉ là một đứa con nít mà khiến các ngươi thành ra như vậy, các ngươi đúng là vô dụng.  
Mẫu cổ tức giận nói.  
- Chúng con vô năng, mong lão tổ ra tay giết tiểu tử này.  
Hoàng Kình Thương không dám phản bác, nơm nớp lo sợ nói.  
- Lão tổ ta ra tay cũng được, tế phẩm Khương gia chuẩn bị xong chưa?  
Mẫu cổ không vội ra tay, hỏi.  
- Chỉ cần lão tổ ra tay giết tiểu tử này, đừng nói 10 tế phẩm Khương gia, 100 người cũng không có vấn đề.  
Hoàng Kình Thương vội vàng nói.  
Không g iết chết Mạc Phàm Hoàng gia bọn họ sẽ bị diệt, còn quản sống chết của Khương gia làm gì, cho dù hiến toàn bộ Khương gia cho mẫu cổ hưởng dụng cũng không sao, nhất định phải giết Mạc Phàm.  
Mạc Phàm nhíu mày, mở miệng hỏi:  
- Tế phẩm Khương gia gì?  
- Mạc đại sư không biết sao, Khương gia bọn họ nói là đông y thế gia ngàn năm trước, nghe nói là hậu nhân của Thần Nông, y thuật vô song, không phải Hoàng gia hiện giờ có thể so sánh.  
Tên béo được Mạc Phàm cứu trở về giống như hiểu rất rõ lịch sử Hoàng gia, giải thích.  
- Bây giờ thì sao?  
Mạc Phàm tò mò hỏi.  
- Nghe nói ngàn năm trước, Khương gia tóm được mẫu cổ này trong một thôn trang, lúc ấy cả thôn xóm bị mẫu cổ hạ cổ, Khương gia cảm thấy mẫu cổ này quá mức hung tàn, đánh nó về nguyên hình rồi phong ấn, sau khi phong ấn mẫu cổ này trong bình bị một tên thổ phỉ họ Hoàng tìm thấy.  
- Thổ phỉ họ Hoàng dùng vợ anh ta đang mang thai làm tế phẩm, gửi nuôi mẫu cổ này, thực lực của mẫu cổ càng ngày càng mạnh, dưới sự giúp đỡ của con sâu độc, Hoàng gia diệt Khương gia, đoạt sách thuốc của Khương gia trở thành đông y thế gia mới, còn chiếm tổ địa của Khương gia.  
- Mẫu cổ này có trả thù người Khương gia bắt nó phong ấn, nhưng nó không đuổi tận giết tuyệt người Khương gia, mà để Hoàng gia nô dịch Khương gia nhiều thế hệ, mỗi lần cổ mẫu ra tay, đều phải lấy Khương gia làm tế phẩm, nô bộc trong tổ địa Hoàng gia không có dấu hiệu của Hoàng gia, đều là người Khương gia mà Hoàng gia nuôi nhốt.  
- Hóa ra là như vậy, nói như vậy, Hoàng gia và mẫu cổ này càng đáng chết hơn.  
Mạc Phàm hiểu ra, ánh mắt lập tức sắc bén hơn vài phần.  
Quả thật cổ mẫu này đủ hung tàn, vì báo thù hạ cổ ngàn năm trên người Khương gia.  
Hoàng gia giúp con cổ trùng này, chết không luyến tiếc.  
Lúc này mẫu cổ đạt được mục đích, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mạc Phàm.  
- Tiểu tử, cho dù ngươi biết thì thế nào, chính ngươi cũng phải chết ở đây, còn có thể cứu được đám người Khương gia ngu ngốc sao?  
Ngàn năm trước nó đã đến cảnh giới Tiên Thiên, có thể mở miệng nói chuyện.  
Bất hạnh gặp phải một lão quái vật của Khương gia, bị anh ta bắt.  
Nó mở miệng năn nỉ lão quái vật Khương gia, chỉ cần Khương gia hợp tác với nó, nó nhất định sẽ khiến Khương gia thiên thu muôn đời, danh lưu sử sách.  
Lão quái vật Khương gia thấy nó hại nhiều người như vậy, nghe cũng không nghe, đánh nó về nguyên hình rồi phong ấn lại.  
Nếu không vì lão quái vật Khương gia, sao nó lại giống như hiện giờ, tu luyện ngàn năm lần nữa mới đến cảnh giới Tiên Thiên, hạ cổ ngàn năm Khương gia là nhẹ, nó muốn người Khương gia hối hận thiên sinh vạn thế.  
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng, lập tức đi đến chỗ mẫu cổ ở vách núi đen.  
Mỗi khi đi một bước, khí thế toàn thân hắn tăng lên một chút, bước chân cũng nặng hơn, đất đều bị chấn động theo.  
- Trùng tử, quên nói cho ngươi biết, lần này ngoại trừ tới diệt Hoàng gia, ta còn mục đích khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.