Thần Y Trọng Sinh

Chương 401:




- Cái gì?  
Mắt Tiêu Tử Dịch mở to, trong mắt đều là khó mà tin được.  
Tiểu tử 16, 17 tuổi trước mặt là Mạc đại sư sao?  
- Làm sao có thể?  
Sao Mạc đại sư lại trẻ như vậy?  
- Cậu không phải Phạm Nhất Trần, Phạm gia Giang Nam sao?  
- Tôi họ Mạc, tên một chữ Phàm.  
Mạc Phàm thản nhiên nói.  
- Mạc Phàm, thần y Mạc Phàm ở Đông Hải, Phàm công tử?  
Vẻ mặt Tiêu Tử Dịch khiếp sợ, rất nhiều bí ẩn được giải quyết dễ dàng.  
Chẳng trách Mạc Phàm nói mặt mũi Tiêu thiếu bọn họ không đủ lớn.  
Chẳng trách Mạc Phàm có thể dễ dàng lấy ra được nhiều dược liệu quý hiếm và linh hồ trăm năm.  
Chẳng trách Tiêu thiếu bọn họ chiếu video clip sẽ biến thành video clip gay.  
Bởi vì cậu ta không chỉ là Mạc đại sư, còn là Mạc Phàm.  
Trong hai người, bất luận là người nào người thường cũng không thể trêu chọc, càng không nói hai người là một.  
- Mạc đại sư, đừng giết chúng tôi, cậu giết nhiều người như vậy, nhất định sẽ kinh động đến Hoàng gia, tôi có thể che giấu giúp cậu.  
Tiêu Tử Dịch kích động nói, mắt đảo liên tục.  
Nhất định phải nhanh chóng báo cáo tin này cho Tiêu thiếu biết, chỉ có kinh động Hoàng gia, mới có khả năng đối phó Mạc Phàm.  
- Các người đuổi hết người gác đêm Hoàng gia bên này đi, kinh động Hoàng gia thế nào?  
- Còn nữa, tất cả người Hoàng gia đã chết, các người có lý do gì sống sót.  
Mạc Phàm lạnh lùng nói.  
Hắn tiến lên trước một bước, bước tới trước người đám Tiêu Tử Dịch.  
Trong mắt Tiêu Tử Dịch đều là sợ hãi, kéo hai người chắn trước người anh ta.  
- Ngăn cậu ta lại cho tôi, ai có thể ngăn cản cậu ta, sẽ theo họ Tiêu như tôi.  
Anh ta vội vàng trốn ra sau, hai tay run rẩy lấy điện thoại ra, tìm số di động của Tiêu Dật Trần, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.  
Bốn người kia nhíu mày, gật đầu với nhau.  
Ở Tiêu gia, không họ Tiêu đều là lợn chó, họ Tiêu có lực hấp dẫn không nhỏ đối với bọn họ.  
Còn về Mạc Phàm, có phải đại sư hay không, phải đánh giá mới biết được.  
Tay bốn người khẽ kéo, quần áo trên người lập tức bị xé rách, lộ ra bắp thịt.  
- Mạc đại đúng không, chúng tôi tới thử bản lĩnh của cậu xem.  
Quyền của bốn người như thần chùy, chân như chiến phủ, đánh về phía Mạc Phàm, khí thế hung hăng.  
- Vậy các người cũng đi chết đi.  
Vẻ mặt Mạc Phàm không chút thay đổi nói.  
- Băng Sơn!  
Linh khí điên cuồng rót vào quả đấm của hắn, tạo thành vòng xoáy, khí thế hủy diệt kinh khủng tùy ý mà ra, đánh về phía một đại hán trong đó.  
“Răng rắc!” Tiếng xương gãy khiến da đầu người ta run lên vang lên.  
Dưới một quyền của Mạc Phàm, từ cánh tay đến bả vai, phần chân của đại hán không có bất luận đường sống phản kháng, cả người bị vặn thành bánh quai chèo, chết không thể chết lần nữa.  
Một quyền hạ một người, chân hắn dài như gậy, như gió thu cuốn hết lá vàng quét ba người còn lại.  
“Bụp bụp bụp!” Ngực ba đại hán cường tráng còn lại bị đánh lõm xuống, gấp thành góc độ không khoa học, bay ra ngoài, rơi xuống nơi xa mười thước.  
Tiêu Tử Dịch vừa tìm thấy số điện thoại, còn chưa kịp bấm.  
Liền cảm thấy cổ căng chặt, thân thể bị Mạc Phàm xách lên, treo giữa không trung.  
Hai tay anh ta nắm lấy cánh tay như thép của Mạc Phàm, nhìn thoáng qua bốn tráng hán, vẻ mặt thay đổi.  
Bốn người này là cao thủ ngoại công Tiêu gia bồi dưỡng, bốn người phối hợp còn lợi hại hơn Thập Phương Trận của Tôn gia.  
Bốn người như vậy, vậy mà chưa tới 10 giây đã bị Mạc Phàm g iết chết, tất cả nằm trên đất với hình dáng kỳ lạ.  
- Mạc đại sư tha mạng, tha mạng…  
Trong mắt Tiêu Tử Dịch đều là kinh hãi bối rối, liên tục lắc đầu cầu xin tha thứ.  
- Tha thứ cho anh, anh có lý do để được tha thứ sao?  
Tay Mạc Phàm khẽ động.  
Những người này động sát tâm với hắn còn muốn sống?  
“Răng rắc!” Cổ Tiêu Tử Dịch nghiêng sang một bên, không cam lòng trong mắt nhanh chóng biến mất, di động rơi xuống.  
…  
Cùng lúc đó, trên du thuyền tổ chức hội giao dịch nhỏ, trong một phòng VIP riêng biệt.  
Biểu cảm của Hoàng Thiếu Tuấn, Tiêu Dật Trần, Tôn Bân ma ốm rất thích thú, lắc ly rượu trong tay.  
- Hoàng thiếu, hội giao dịch nhỏ lần này anh kiếm lời rồi, đừng quên chúng tôi đó.  
Tôn Bân cười hâm mộ nói.  
Được miễn phí linh thú trăm năm, là ai nằm mơ cũng cười tỉnh.  
- Tôn thiếu, tôi sẽ không quên, vì chiếm được linh hồ trăm năm này, mà đưa tất cả Đế Ngọc.  
Hoàng Thiếu Tuấn cười khó xử nói, trong mắt tràn đầy ý cười.  
Linh hồ trăm năm, đúng là không ngờ tới.  
- Một lát nữa Đế Ngọc sẽ quay lại, phần Đế Ngọc của Tôn gia tôi sẽ đưa cho anh hết, anh cho tôi một lọ máu linh hồ là được.  
Tôn Bân híp mắt nhìn tiểu hồ ly chăm chú nói.  
Có máu linh hồ, anh ta có thể thúc ngựa lao nhanh.  
- Chỉ cần lấy lại Đế Ngọc, đảm bảo một lọ máu linh hồ sẽ đưa đến tay anh.  
Hoàng Thiếu Tuấn cười hài lòng nói.  
- Có cao thủ ba nhà chúng ta, Đế Ngọc còn có vấn đề gì, nhất là bốn cao thủ của Tiêu thiếu, đều là cao thủ ngoại công Trúc Cơ kỳ, tiểu tử kia còn kiêu ngạo sẽ chết, có phải không, Tiêu thiếu?  
Tôn Bân nói với Tiêu Dật Trần bên cạnh.  
- Hoàng thiếu yên tâm, nếu không lấy lại được Đế Ngọc, tôi sẽ đền cho anh.  
Tiêu Dật Trần tự tin nói.  
Vừa mới nói xong, di động của anh ta sáng lên, anh ta nhìn thoáng qua tên hiển thị, lông mày nhíu lại.  
- Anh xem, tin tức tốt đến rồi.  
Hoàng Thiếu Tuấn nhếch miệng, lộ ra tươi cười đắc ý.  
- Nào, chúng ta cạn một ly trước.  
Những người khác đều nâng chén lên.  
“Keng!” Ly chân dài va vào nhau, Tiêu Dật Trần nghe máy, bật loa ngoài ra.  
- Lấy được Đế Ngọc chưa?  
Tiêu Dật Trần cười hỏi.  
- Chuyện này còn phải hỏi sao, điện thoại đã gọi về rồi.  
Tôn Bân cười khinh thường nói.  
Ba người đã nắm chắc, chờ đợi tin tức rồi.  
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh như băng.  
- Đế Ngọc, các người đừng nghĩ, mạng của các người và linh hồ tôi đều phải mang đi, ra tay đi.  
Giọng nói này ngoại trừ Mạc Phàm ra, còn có thể là ai?  
- Phạm Nhất Trần.  
ế ấ ố ể ềĐám Hoàng Thiếu Tuấn sửng sốt, ly rượu để bên miệng liền dừng lại.  
Cướp Đế Ngọc về, Phạm Nhất Trần và Mộc Phong Nhạc bị ném vào trong hồ cho cá ăn mới đúng.  
Giọng của Phạm Nhất Trần, sao lại truyền từ trong điện thoại Tiêu Tử Dịch đến.  
- Chẳng lẽ!  
Còn chưa ra tay, Phạm Nhất Trần bảo người nào ra tay?  
Không để bọn họ suy nghĩ cẩn thận tình huống, một giọng nói thanh thúy mang theo sát khí vang lên trong phòng VIP.  
- Mộc Đầu, động tác của ngươi thật chậm, nếu ngươi không gọi điện, bổn đại tiểu thư sẽ bị bọn họ rút máu mất.  
- Bây giờ ngươi có thể đi rồi.  
Mạc Phàm cười nói.  
Đám người Hoàng Thiếu Tuấn lại khiếp sợ, kích động nhìn xung quanh.  
Trong phòng VIP của bọn họ không có phụ nữ, lấy đâu ra giọng nữ.  
- Đừng tìm nữa, là hồ tiên tỷ tỷ của các người.  
Tiểu hồ ly cười mỉa nói.  
Nó há miệng phun ra một cổ ngọc hình tiểu kiếm, đúng là lấy từ chỗ phu nhân nhà giàu kia, được Mạc Phàm luyện thành kiếm phù giúp nó.  
Nó nghiêm túc niệm thần chú.  
“Két” một tiếng, 9 đạo kiếm khí nhuệ khí bức người bay ra.  
- Thập Vạn Bát Thiên Kiếm!  
Tiểu hồ ly thầm quát, kiếm khí không ngừng phân ra, rất nhanh liền chi chít, nhìn làm da đầu người ta run lên.  
- Mày, sao mày có thể nói chuyện?  
Đám người Hoàng Thiếu Tuấn nhìn tiểu hồ ly như nhìn thấy quỷ, sắc mặt vô cùng khó coi.  
Linh thú có thể nói Hoàng gia cũng có, nhưng tiểu hồ ly này cũng có thể nói chuyện.  
Linh thú tiên thiên?  
Trong chớp mắt, đám người Hoàng Thiếu Tuấn như bị sét đánh.  
- Bổn đại tiểu thư có thể nói chuyện có gì mà ngạc nhiên, sau này bản tiểu thư còn biến thành mỹ nữ, nhưng các người sẽ mất mạng không thể nhìn thấy rồi.  
- Tiên tử tha mạng.  
Hoàng Thiếu Tuấn trực tiếp quỳ xuống.  
Linh thú tiên thiên, không cầu xin tha thứ chỉ có đường chết.  
- Hoàng gia các người đắc tội Mộc Đầu còn chưa tính, lại muốn nô dịch bản tiểu thư, muốn sống, nghĩ hay quá nhỉ, đi!  
Tiểu hồ ly vô cùng khí phách quơ móng vuốt.  
Kiếm khí lắc mình, bay về phía đám Hoàng Thiếu Tuấn.  
Trong mắt đám Hoàng Thiếu Tuấn là tuyệt vọng, bọn họ định cướp đoạt linh hồ của Mạc Phàm, ai biết cướp đoạt linh hồ còn cả người cả của không còn, đây là đùa giỡn bị phản ngược sao.  
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong phòng VIP nhanh chóng yên tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.