Thần Y Trọng Sinh

Chương 400:




Thuộc hạ của Tôn thiếu nhíu mày, sau đó cười khinh thường.  
- Tay không đỡ dao sắc, đâu đơn giản như vậy, cái tay này của mày tao muốn rồi.  
Đệ tử Tôn gia chém mạnh xuống, hắc đao chém mạnh lên tay Mạc Phàm.  
Mạc Phàm cười khinh thường, trên tay hắn lóe lên bạch quang, vươn về trước.  
“Keng!” Hắc đao dễ dàng bị hắn nắm trong tay, tay khẽ dùng lực.  
“Rắc!” hắc đao bị bẻ gẫy, chỉ còn lại chuôi đao trong tay thuộc hạ Tôn gia.  
Vẻ mặt thuộc hạ Tôn thiếu sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn chuôi đao trên tay, tràn đầy vẻ khó tin.  
Đao bọn họ dùng đều không phải vũ khí bình thường, là hợp kim trăm năm của đúc đao thế gia tạo ra.  
Không chỉ chém phát đứt ngay, chém sắt như chém bùn, còn vô cùng cứng rắn.  
Bọn họ dùng máy thủy áp kiểm tra rồi, lực ngàn cân căn bản không thể bẻ gãy đao của bọn họ, trái lại máy thủy áp bị chém đứt, như móng vuốt kim cương của sói.  
Đao như vậy lại bị Mạc Phàm dùng một tay bẻ gẫy, anh ta lùi về phía sau theo bản năng.  
- Chạy sao?  
Mạc Phàm lạnh lùng nói.  
Không đợi người này rời đi, hắn xông lên trước, trở tay nắm hắc đao chém xuống.  
“Phập…”  
Thuộc hạ Tôn gia này bị chém thành hai khúc, ngã xuống đất, trong huyết dịch có lục phủ ngũ tạng đầy đất, vô cùng đẫm máu.  
Mọi người xung quanh sửng sốt.  
- Dámgiết người Tôn gia chúng tao, Kết Đao Trận, đêm này mày phải chết.  
Vẻ mặt một thuộc hạ của Tôn thiếu thay đổi, quát.  
Cung bắn mũi tên không quay lại được, phải giết Mạc Phàm.  
Còn lại chín tên thuộc hạ của Tôn gia, ba người một tổ, tạo thành hình chữ “Phẩm” [品], mỗi người cầm một hắc đao, bao vây Mạc Phàm lại.  
Mạc Phàm khẽ nhếch miệng, một chưởng đánh về phía ba người trong đó.  
“Keng!” Ba thanh đao hiểu ngầm cùng chém về phía tay hắn, lực đạo như ba đạo sóng biển, một đạo lại chồng lên một đạo, chặn tay Mạc Phàm.  
Cùng lúc đó, sáu thanh trường đao bên cạnh tạo thành hai chữ “Xuyên” [川], đâm về phía Mạc Phàm.  
Một phòng ngự hai tấn công, quả thật chín người phối hợp vô cùng khăng khít.  
Đây là Thập Phương Trận gia truyền của Tôn gia, chính là Công Phòng Nhất Thể Trận Pháp.  
Nếu không phải vừa rồi người kia quá lỗ m ãng, bị Mạc Phàm một chiêu đánh chết, mười người bọn họ cùng hợp lực, cho dù là Tiên Thiên Tông Sư rơi vào trong trận này cũng phải chết.  
Bọn họ từng dùng Thập Phương Trận, hành hạ đến chết một Tiên Thiên Tông Sư gây bất lợi cho Tôn gia bọn họ.  
Cho dù bây giờ bọn họ chỉ còn lại 9 người, cũng thừa sức đối phó tiểu tử này.  
- Quả nhiên Thập Phương Trận của Tôn gia kỳ diệu, chắc không cần chúng ta ra tay rồi.  
Tiêu Tử Dịch Tiêu gia thấy Mạc Phàm bị ngăn cản, vẻ mặt hơi khôi phục, cười nói.  
- Tôi cũng thấy vậy.  
Thủ lĩnh của Hoàng gia cũng gật đầu nói.  
Mộc Phong Nhạc nhíu mày, trái tim treo cao, lần này Mạc Phàm gặp nguy rồi.  
“Keng!” Sáu thanh đao thuận lợi đâm vào người Mạc Phàm.  
9 người Tôn gia lập tức vui vẻ, trên đao này có rãnh máu, như dao găm, chỉ cần đâm vào sẽ chảy máu không ngừng, chỉ có thể đợi chết.  
Nhưng mà.  
Một lát sau, ngoại trừ Mạc Phàm ra sắc mặt mọi người đều thay đổi.  
Đạo bọn họ đâm về phía Mạc Phàm chỉ làm rách quần áo của hắn, không thể tiến vào thêm chút nào, bạch quang như thép chắn đao bọn họ ở bên ngoài.  
- Sao có thể như vậy?  
Sắc mặt 9 người Tôn gia đầy hoảng sợ.  
Người Tiêu gia, Hoàng gia, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.  
ề ế ểĐao người Tôn gia dùng bọn họ đều biết, sao có thể không đâm được người Mạc Phàm?  
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười hài lòng.  
Tiên Thiên Ngọc Cốt, há nói đâm vào là đâm được?  
Y tiên bất tử hắn có thể bị một đao trận đơn giản giết sao?  
Đừng nói là Công Phòng Hỗ Bổ Đao Trận, cho dù là Nhất Phương Động, Thập Phương Phá Tru Sát Trận cũng vô dụng.  
Hắn cười lạnh lùng, ngón tay sáng lên, hộp đá đựng Đế Ngọc được hắn cho vào trong nhẫn.  
Hắn vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, một quyền đánh ba đao trước mặt.  
- Phá cho tôi!  
Rõ ràng chỉ là một quyền lại như nhiều quyền chồng vào nhau, đánh vào hắc đao của ba người kia.  
“Bùm!” một tiếng thật lớn, giống như trái bom nổ tung, kình phong tàn sát bừa bãi thổi quét bốn phía, mặt hồ cách đó không xa nổi lên một tầng sóng.  
“Rắc rắc!” Một chưởng của Mạc Phàm đánh ba hắc đao ngăn cản hắn, đao chỉ kiên trì được một lát liền gãy thành từng đoạn.  
Đao bị gãy, một quyền của Mạc Phàm đánh bay ba người kia.  
“Phốc…”  
Hắc đao sắc bén dễ dàng đâm vào ba người kia, ba người nhìn thoáng qua đoạn đao trên người, vết thương chảy máu liên tục.  
“Phịch…” Ba người ngã xuống đất, mắt nhanh chóng mất đi ánh sáng.  
Một màn này làm sắc mặt đám Tiêu Tử Dịch thay đổi.  
- Hoàng tiên sinh, còn thất thần làm gì, mau ra tay đi, cậu ta luyện ngoại công, phải dùng độc.  
Mấy người Hoàng gia lập tức phản ứng kịp, một đám người phi đạn, phi đao, phi tiêu về phía Mạc Phàm mang theo tiếng xé gió, bay về phía Mạc Phàm.  
Cho dù là ám khí gì, trên ám khí đó đều lóe sáng ánh sáng tím đen dưới ánh trăng, rõ ràng có bôi kịch độc.  
Chỉ cần trúng một chút, sẽ hóa thành máu loãng.  
6 người Tôn gia còn lại, sắc mặt rất khó coi.  
- Tiêu Tử Dịch, Hoàng Vô Phi, hai người có ý gì?  
Những ám khí này không chỉ ném về phía Mạc Phàm, còn không quan tâm sống chết của bọn họ, có một số ám khí bay về phía bọn họ…  
- Vì một giọt máu linh hồ cho Tôn thiếu các anh, đành để các anh ấm ức rồi.  
Hoàng Vô Phi người đứng đầu Hoàng gia ở đây cười âm hiểm nói.  
Mạc Phàm này lợi hại vượt qua tưởng tượng của bọn họ, nếu tránh người Tôn gia, khó mà giết được cậu ta.  
Nếu là như vậy, cũng chỉ có thể để thuộc hạ Tôn gia đi chết với Mạc Phàm.  
- Các anh!  
Vẻ mặt thuộc hạ Tôn gia ngẩn ra, mắt như muốn phun lửa.  
“Bùm bùm!” Năm quả bom nhỏ nổ tung trên người Tôn gia, một đám khói tím vây quanh bọn họ.  
“Vù vù…” Các ám khí bay tới.  
“A…” Tiếng kêu khiến người ta nổi da gà truyền từ trong khói tím ra.  
- Lần này tiểu tử đó chết chắc rồi?  
Người Hoàng gia và Tiêu gia cười nói.  
Lúc này giọng nói của Mạc Phàm truyền từ trong khói tím ra.  
- Chỉ dựa vào những thứ độc này, còn kém xa lắm, Hoàng gia các người cũng đi chết đi.  
Giọng nói vừa vang lên, khói tím lập tức tản ra, chỉ thấy trong khói tím người Tôn gia đều hóa thành nước đen.  
Mạc Phàm đứng trước gió, tay phải vươn ra, ám khí bay về phía hắn đều trôi nổi cách người hắn nửa thước, liền không thể tiến thêm.  
- Quay về!  
Một tay hắn vung lên, những ám khí này lập tức bay về phía người Hoàng gia, tốc độ nhanh như tia chớp, không để người Hoàng gia phản ứng kịp.  
Trong mắt đám người đều là vẻ khó tin.  
“A…” Tiếng kêu như giết heo vang lên trong màn đêm yên tĩnh, mấy người Hoàng gia trúng độc ở nhà mình, hóa thành bãi nước đen, mùi máu tanh tưởi truyền trong gió đêm.  
Còn lại Tiêu Tử Dịch và đám người Tiêu gia anh ta mang tới, sắc mặt vô cùng khó coi.  
Lúc này mới chưa tới một phút, 10 cao thủ dùng đao của Tôn gia, 6 cao thủ dùng độc của Hoàng gia đều chết dưới tay Mạc Phàm.  
- Chuyện này…  
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.  
Mộc Phong Nhạc thất thần, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn thần linh.  
Mạc tiên sinh cũng quá lợi hại rồi.  
Mặt Tiêu Tử Dịch không còn chút máu, anh ta tự xưng là nhãn lực vô song, vậy mà không nhìn ra Mạc Phàm lợi hại như vậy.  
16 cao thủ Trúc Cơ đều không phải đối thủ của cậu ta.  
- Tiểu tử, cậu là ai, ở Hoàng gia, ngay cả người Hoàng gia mà cậu cũng dám giết.  
Tiêu Tử Dịch hỏi.  
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường.  
- Tôi sao, tôi là Mạc đại sư Đông Hải các anh vừa nói, lần này tôi tới là diệt Hoàng gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.