Thần Y Trọng Sinh

Chương 393:




Bên ngoài nhà hàng, nghe thấy tiếng Chu Hoa kêu thảm thiết, trong mắt người đàn ông gầy khô bên cạnh Tiêu Dật Trần lóe lên hàn quang.  
- Tiêu thiếu, có cần ra tay trên đường không?  
- Đừng sốt ruột, đợi hội giao dịch nhỏ kết thúc rồi nói sau.  
Tiêu Dật Trần lạnh lùng nói.  
Người đàn ông gầy khô nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.  
- Đợi hội giao dịch nhỏ, chỉ sợ không tốt lắm đâu?  
Trên hội giao dịch nhỏ, không chỉ đệ tử Hoàng gia tham gia, còn có một số phú thiếu thực lực không kém Tiêu Dật Trần chút nào ở đó.  
Đến lúc đó nếu tin linh hồ trăm năm truyền ra, muốn độc chiếm linh hồ trăm năm là gần như không thể.  
- Anh cho rằng giết tiểu tử kia bây giờ có thể độc chiếm được, đừng quên nơi này là Hoàng gia, giấy không gói được lửa, cho dù linh hồ tới tay, chắc chắn phải chia cho người khác một chút, nhỡ đâu tiểu tử kia là đệ tử tông phái nào đó, người ta tìm tới cửa, chúng ta trở thành kẻ chết thay, nếu không thể độc chiếm linh hồ, vậy thì nhiều thêm vài người, đề phòng ngộ nhỡ.  
Trong mắt Tiêu Dật Trần hiện lên vẻ thông minh khác hoàn toàn khi ở trong nhà hàng, nói.  
Nếu nơi này là Tiêu gia bọn họ, vừa rồi khi Mạc Phàm trừng phạt Chu Hoa, anh ta sẽ không do dự bảo người ta ra tay, đáng tiếc nơi này không phải.  
Nhưng đây đã là tiền trên trời rơi xuống.  
Một linh hồ trăm năm, dù thế nào cũng đáng giá một linh dược 500 năm.  
Cho dù không được linh dược 500 năm, cũng không kém quá xa.  
Nhiều tiền như vậy, nhiều hơn anh ta đau khổ cay đắng kiếm một năm.  
Lúc này người đàn ông gầy khô mới hiểu ra, trong mắt hiện lên kính nể, quả thật anh ta nghĩ đơn giản quá.  
- Tiêu thiếu cao kiến.  
- Đi thôi, chắc chắn tối nay sẽ kiếm được lời lớn.  
Tiêu Dật Trần cười tự tin, giống như đã nhìn thấy cảnh linh hồ tới tay.  
- Dạ, Tiêu thiếu.  
Tiêu Dật Trần mang theo một đám người đi tới hội giao dịch nhỏ.  
Năm phút sau, Mạc Phàm và Mộc Phong Nhạc ra khỏi nhà hàng, ánh trăng chiếu xuống hồ, hai người chậm rãi đi về phía Tiêu Dật Trần rời đi.  
- Mạc tiên sinh, cẩn thận linh hồ của cậu một chút, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay với linh hồ của cậu.  
Mộc Phong Nhạc lo lắng nói.  
Anh ta từng tham gia hội giao dịch nhỏ, anh ta biết không ít chuyện xấu xa trong đó.  
Nơi diễn ra hội giao dịch nhỏ đều có vẻ hẻo lánh, chuyện này ban tổ chức cũng ngầm thừa nhận.  
Gần như mỗi lần kết thúc hội giao dịch nhỏ, đều có chuyện không hay xảy ra.  
Thế lực mạnh một chút còn có thể tìm người ra mặt giải quyết, thế lực kém chỉ có thể nén giận.  
Đối với chuyện như vậy, ban tổ chức cũng mở một mắt nhắm một mắt.  
Cho nên rất nhiều thế lực kém sẽ không tham gia hội giao dịch nhỏ, cho dù tham gia cũng không giống Mạc Phàm để lộ đồ vật trắng trợn như vậy.  
Mạc Phàm lấy ra linh hồ trăm năm trước mặt mọi người, chắc chắn mọi người đã để mắt đến loại linh vật vô giá này, tối nay sẽ không yên bình rồi.  
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường nói:  
- Nếu bị người ta đoạt đi cũng hay, tôi sắp không nuôi nổi rồi.  
Hắn vừa mới nói xong, tiểu hồ ly liền nhảy lên vai hắn, nắm lấy tóc hắn vừa kéo vừa cắn, bộ dạng vô cùng tức giận.  
Mộc Phong Nhạc sửng sốt, không nói gì nữa, lo lắng trên mặt không giảm.  
Mạc Phàm lơ là như vậy, đợi đến hội giao dịch nhỏ chắc là phải chịu thiệt.  
Mộc Phong Nhạc giải thích quy củ của hội giao dịch nhỏ với Mạc Phàm, hai người vừa đi vừa nói, đi đến nơi tổ chức hội giao dịch nhỏ.  
Hội giao dịch nhỏ lần này được tổ chức trong khoang thuyền một du thuyền rất lớn, bên trong trang trí rất tráng lệ, phong cách khác hoàn toàn nhà hàng liên hoan lúc trước.  
Treo đèn thủy tinh nhập khẩu từ Ý, thảm lông dê màu đỏ tươi ở Bắc Ireland, dụng cụ đồ ăn nước Anh bằng bạc tỏa ra ánh sáng.  
Đồ ăn và rượu được bày thành hai dãy, cách mỗi thước sẽ có một mỹ nữ tóc vàng nước ngoài mặc lễ phục trễ ngực đứng bên cạnh hầu hạ.  
Có mấy đệ tử nhà giàu ôm eo thon những mỹ nữ này, cố ý đùa giỡn.  
Tận cùng khoang thuyền là một cái đài cao, trên đài đặt một cái bàn nhỏ.  
- Nếu người nào muốn giao dịch một thứ gì đó, có thể đi lên đài cao, phía dưới sẽ ra giá, người nào ra giá cao sẽ được, nhưng đều là dùng đồ vật tới đổi, rất ít lấy tiền ra làm giao dịch.  
Mộc Phong Nhạc giải thích đơn giản.  
Mạc Phàm gật đầu, tìm một góc đặt chân, đánh giá bốn phía.  
Hai người bọn họ vừa tiến vào, khóe miệng Tiêu Dật Trần nhếch lên nhìn theo.  
Anh ta lắc ly rượu vang, đi đến nói chuyện với một người đàn ông bên cạnh, nói nhỏ vài câu.  
Người thanh niên kia nhướn mày, nhìn về phía Mạc Phàm.  
Bộ dạng người thanh niên này hơn 20, không cao lắm, mặc tây trang Hermes màu trắng, đeo đồng hồ Rolex, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn hơn Tiêu Dật Trần một chút.  
Anh ta là Hoàng Thiếu Tuấn, thay mặt Hoàng gia tham gia hội giao dịch nhỏ lần này.  
- Tiểu tử này có linh hồ trăm năm, có nhầm không.  
Hoàng Thiếu Tuấn liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trong mắt là không tin tưởng lắm.  
Linh thú trăm năm rất trân quý, sao một đứa bé 16, 17 tuổi có thể có được?  
Cho dù là đệ tử tông phái, chắc chắn không có khả năng để một người như cậu ta mang theo linh hồ trăm năm chạy loạn khắp nơi, không có người bảo vệ xung quanh.  
- Nếu Hoàng thiếu không tin, đợi lát nữa lấy Đế Ngọc ra thì biết, nếu đến lúc đó nhìn thấy linh hồ trăm năm, phải nhớ ước hẹn giữa hai chúng ta.Tiêu Dật Trần không tức giận, cười nói.  
Khi anh ta nhìn thấy Mạc Phàm, cũng có cách nghĩ như Hoàng Thiếu Tuấn.  
Nhưng quả thật linh hồ trăm năm ở trong tay Mạc Phàm.  
Hoàng Thiếu Tuấn thấy Tiêu Dật Trần nói chắc chắn như vậy, nhíu mày, lại tin vài phần.  
Anh ta quen Tiêu Dật Trần không phải ngày một ngày hai, tất nhiên hiểu tính cách của Tiêu Dật Trần.  
Ở nơi khác Tiêu Dật Trần còn cò khả năng lừa gạt anh ta, ở Hoàng gia, Tiêu Dật Trần muốn lừa gạt anh ta cũng không có lá gan này.  
Xem ra thật sự có linh hồ trăm năm.  
- Nếu thật sự có linh hồ trăm năm, chắc chắn không thể thiếu một phần của anh.  
- Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!  
Tiêu Dật Trần nhướn mày, vui mừng lộ rõ trên mặt, nâng ly nói.  
Anh ta đã lôi kéo được Hoàng Thiếu Tuấn, linh hồ trăm năm còn không đến tay sao?  
- Hợp tác vui vẻ.  
“Keng!” Tiếng ly chạm vào nhau vang lên,hai người nhìn nhau cười.  
- Tôi đi làm một chuyện riêng trước, xin lỗi không tiếp anh được.  
Tiêu Dật Trần uống một ngụm rượu, cười nho nhã lễ độ nói.  
- Tiêu thiếu cứ tự nhiên, tôi lập tức bảo người ta lấy Đế Ngọc.  
Hoàng Thiếu Tuấn cười nói.  
Anh ta vốn không định lấy Đế Ngọc, dù sao Đế Ngọc là địa bảo vô cùng hiếm có, ở hội giao dịch nhỏ này không có vật phẩm xứng đôi.  
Đã có linh hồ trăm năm, lấy ra cũng không sao, dù sao cuối cùng đều là của anh ta, một cái cũng không thể thiếu.  
Tiêu Dật Trần nhìn thoáng qua Mộc Phong Nhạc đứng bên cạnh Mạc Phàm, lấy ra một xấp băng ghi hình, đi lên trên đài cao.  
Anh ta vừa lên đài cao, trong khoang thuyền lập tức yên tĩnh lại, không ít người nhìn về phía đài cao.  
Có mấy người quen Tiêu Dật Trần, thấy Tiêu Dật Trần cầm băng ghi hình lên thì cười.  
- Tiêu thiếu, hội giao dịch này là giao dịch một số vật quý hiếm, cậu lấy băng ghi hình làm gì thế?  
- Không phải băng ghi hình này là bí tịch võ lâm đấy chứ, hay là xxxxx cậu trân quý nhiều năm?  
Có người ồn ào nói.  
Nhìn thấy Tiêu Dật Trần, Mộc Phong Nhạc nhíu mày, hai mắt như sắp phun ra lửa, gia hỏa kia thật sự lấy video clip của bạn gái cũ anh ta làm giao dịch.  
Tiêu Dật Trần hơi nhếch miệng, không quên liếc mắt nhìn Mộc Phong Nhạc một cái.  
- Băng ghi hình của tôi không phải thiên tài địa bảo gì, cũng không phải bí tịch võ lâm, là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.