Thần Y Trọng Sinh

Chương 392:




- Cái gì, linh hồ trăm năm?  
Có người kinh hãi kêu lên.  
Đám người Tiêu Dật Trần lại sửng sốt, cả đám người nhìn tiểu hồ ly chăm chú, mắt mở to.  
Người bình thường nuôi sủng vật, nuôi các loại như mèo, chó, thỏ, chim.  
Kẻ có tiền nuôi chó và chim quý hiếm, thứ nhất là để đỡ cô đơn, thứ hai là biểu lộ thân phận của mình.  
Người có quyền thế, giống vương tử nước ngoài hay thổ hào đều nuôi một số động vật người bình thường không nuôi được hay không dám nuôi, ví dụ như sư tử, lão hổ, báo và mãnh thú.  
Ngoại trừ những con này ra, còn nuôi một số sủng vật người thường không biết, đó là linh thú.  
Linh thú không chỉ toàn thân đều là bảo vật, máu thịt cũng là dược liệu, còn có lực sát thương cường đại.  
Trùng ngàn năm của Hoàng gia, là một ví dụ.  
Vạn vật đều có linh, linh thú có nhiều chủng loại, nhưng số lượng vô cùng ít ỏi.  
Trong mấy trăm vạn thú không nhất định có một linh thú thông minh lanh lợi, mỗi con linh thú đều vô cùng trân quý.  
Trên hội giao dịch lần trước, từng có người lấy một linh hầu trăm năm ra, tuyên bố chỉ cần là linh dược 500 năm sẽ đổi.  
Sau đó bị một võ đạo thế gia dùng linh dược 500 năm đổi lấy.  
Linh dược 500 năm, tất nhiên giá trị thì khỏi phải nói, mỗi gốc đều vô giá.  
Vậy mà một con linh thú đổi được linh dược 500 năm, đủ để thấy giá trị của linh thú, có thể nói mỗi linh thú là linh dược còn sống.  
Linh thú không chỉ rất đáng tiền, chi phí nuôi nấng nó cũng cao dọa người, giống như Đông Trùng Hạ Thảo giá trị ngàn vạn tiểu hồ ly vừa ăn, một số đại gia tộc cũng không nuôi nổi.  
Một lúc lâu sau.  
“A!” Đám Tiêu Dật Trần hít vào một hơi khí lạnh, hai mắt tỏa sáng, trong đó có ba phần tham lam, ba phần ghen tị, bốn phần phẫn nộ.  
Linh dược trăm năm, linh hồ trăm năm, đồ trân quý như vậy lại ở trong tay một tên vô danh tiểu tốt, đúng là lãng phí.  
Hai tay tiểu hồ ly ôm Huyết Linh Chi trăm năm, lạnh lùng liếc mắt nhìn đám Tiêu Dật Trần một cái.  
- Mộc Đầu, ta có thể Mộc Hóa những người này không, người ta chỉ mới 16 tuổi, lại bị bọn họ nói thành lão yêu trăm năm.  
Tiểu hồ ly không hài lòng lắm truyền âm nói.  
- Có thể, nhưng bây giờ không được.  
Mạc Phàm truyền âm lại.  
- Được rồi.  
Tiểu hồ ly không làm bừa, tiếp tục tiêu diệt đồ ăn trên bàn.  
Chỉ trong phút chốc, tất cả những dược liệu Mạc Phàm lấy ra đều chui vào bụng tiểu hồ ly.  
Tiểu hồ ly sờ sờ bụng, lại nhảy vào trong túi Mạc Phàm.  
- Mộc thiếu, chúng ta đi thôi?  
Mạc Phàm cười khẽ, nói với Mộc Phong Nhạc.  
Tiêu Dật Trần thấy Mạc Phàm muốn rời đi, lông mày nhíu lại, trên mặt hiện lên vẻ không cam lòng.  
Anh ta chưa từng mất mặt như vậy, bị người ta vả mặt một tới hai, hết hai tới ba, ba lại đánh bốp bốp bốp bốp đến mười, anh ta lại không có năng lực đánh trả.  
Nhưng anh ta không biết nên ngăn cản Mạc Phàm thế nào, lấy lại những thứ đó trở về.  
Băng Liên trăm năm anh ta dùng để đè Mạc Phàm, ở chỗ Mạc Phàm không đáng một đồng.  
Thấy Mạc Phàm sắp rời đi, bỗng nhiên hai mắt Tiêu Dật Trần sáng lên, khóe miệng cong lên nụ cười nham hiểm.  
- Phạm công tử, cậu không có hứng thú với đồ trong tay tôi, nhưng trong hội giao dịch có một thứ, cậu nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, cho dù cậu không có hứng thú, mỹ nữ trong video clip mà tôi nắm giữ là đại mỹ nữ nổi tiếng ở Giang Nam, người trong lòng của Mộc thiếu đứng bên cạnh cậu, cậu không muốn xem thử công phu trên giường của mỹ nữ Giang Nam một lần sao, chỉ cần cậu tham gia hội giao dịch nhỏ, tôi sẽ tặng cậu một video clip?  
Mộc Phong Nhạc vốn đang do dự có nên theo Mạc Phàm rời đi, hay một mình đi tới hội giao dịch nhỏ.  
Nghe Tiêu Dật Trần nói vậy, trong chớp mắt lửa giận trong mắt lại dấy lên, trừng Tiêu Dật Trần đầy hung dữ.  
Tiêu Dật Trần cười, làm như không nhìn thấy Mộc Phong Nhạc.  
Ở trong mắt anh ta, Mộc Phong Nhạc căn bản không đủ gây sợ.  
- Thế nào, Phạm công tử?  
Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, chỉ cần một ý niệm trong đầu hắn có thể hủy diệt tất cả video clip này, căn bản không cần lo nghĩ.  
- Anh nói trên hội giao dịch nhỏ có thứ gì?  
Tiêu Dật Trần thấy Mạc Phàm có hứng thú, hơi vui vẻ.  
- Vu Sơn Đế Ngọc, không biết Phạm công tử nghe nói đến chưa?  
Tuy hội giao dịch nhỏ còn chưa bắt đầu, nhưng đều đã tung tin ra những thứ quan trọng, hấp dẫn càng nhiều người tham gia, Đế Ngọc là một trong số đó.  
- Vu Sơn Đế Ngọc?  
Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra vẻ bất ngờ.  
Vu Sơn chi bắc, hữu ngọc danh đế, thực chi bất cơ, thực chi bất trớ, đó là nói Vu Sơn Đế Ngọc.  
Đế Ngọc không giống những ngọc thạch khác, là tinh khí Tiên Thiên biến thành, có thể ăn được.  
Phục dùng Đế Ngọc có thể chống đói, còn không bị nguyền rủa.  
Đế Ngọc là đồ ăn yêu thích nhất của Thanh Khâu Nhất Tộc, cũng là một trong những thứ cần để giải nguyền rủa trên người hắn.  
Không ngờ lại gặp Đế Ngọc ở đây.  
Trên người hắn có nguyền rủa Ngũ Quỷ Phệ Thần, giải càng sớm càng tốt, có Đế Ngọc đi xem cũng không sao cả, tránh để sau này hắn lại phải đi tìm.  
Chuyện thăm dò mẫu cổ kia, muộn một chút cũng không sao.  
Không đợi hắn đồng ý, tiểu hồ ly đã truyền âm đ ến.  
- Mộc Đầu, ta muốn ăn Đế Ngọc.  
Mạc Phàm bĩu môi, nói với Tiêu Dật Trần:  
- Tốt nhất là trong hội giao dịch nhỏ có Đế Ngọc, nếu không có, anh sẽ biết hậu quả.- Phạm công tử đi thì biết, tôi đi trước một bước.  
Tiêu Dật Trần nhếch miệng, rời đi trước.  
Không chỉ không để lời Mạc Phàm nói ở trong lòng, trái lại còn cười lạnh lùng, nhìn Mạc Phàm giống như con mồi.  
Một tiểu tử 16, 17 tuổi, có thể làm được gì?  
Nếu cầm thứ không nên có được, còn muốn mang đi?  
Những người khác cũng cười nham hiểm, chỉ cần Mạc Phàm đến hội giao dịch nhỏ, còn sợ không lấy lại được mặt mũi sao?  
Một đám người muốn rời đi.  
Mạc Phàm cười lạnh lùng, dời mắt nhìn Chu Hoa.  
- Đợi một lát, anh vừa nói rồi, nếu tôi lấy ra được thứ gì trên trăm năm, anh sẽ li3m tất cả chén đ ĩa một lần, tôi lấy ra được thứ trên một vạn, anh nên ăn hết đồ thừa đi, những thứ tôi vừa lấy ra đều đạt yêu cầu cả.  
Sắc mặt đám Tiêu Dật Trần trầm xuống, giống như đang vui mừng bị người ta tát trước mặt mọi người.  
- Tiểu tử, mày nghĩ mày là ai, có phải mày muốn gây chuyện không.  
Chu Hoa nhíu mày, tức giận nói.  
Cho dù thân phận anh ta không bằng Tiêu Dật Trần, cũng đường đường là Chu thiếu gia, tài sản nhà anh ta có vài tỷ.  
Thua thì thế nào, sao anh ta có thể li3m chén đ ĩa, ăn đồ thừa.  
- Gây chuyện sao?  
Mạc Phàm nheo mắt, hàn quang lóe lên.  
Muốn chơi xấu với hắn sao, đâu dễ như vậy?  
Hắn vẫy tay gọi hai đại hán ông chủ Lỗ để lại.  
- Các anh biết nên làm gì người này rồi chứ?  
- Dạ, Phạm công tử.  
Hai người đi đến bên cạnh Chu Hoa, mỗi người cầm một tay kéo về, giống như kéo con gà.  
- Anh li3m chén trước, hay ăn đồ thừa trước?  
Một đại hán trong đó lạnh giọng hỏi.  
Chu Hoa thấy Mạc Phàm không giống nói đùa, vẻ mặt ngẩn ra, vội vàng nhìn về phía Tiêu Dật Trần.  
- Tiêu thiếu, cứu tôi!  
Người đàn ông gầy khô bên cạnh Tiêu Dật Trần liếc nhìn Tiêu Dật Trần như hỏi ý kiến.  
Tiêu Dật Trần không nhăn mày lại, cũng không để ý tới, xoay người rời đi.  
Lừa gạt Mạc Phàm tới hội giao dịch nhỏ mới là chính sự, vì Chu Hoa làm chậm trễ chính sự của anh ta, đúng là không đáng giá.  
- Tiêu thiếu!  
Chu Hoa sửng sốt, trong mắt là khó mà tin nhìn bóng lưng Tiêu Dật Trần, sắc mặt vô cùng khó coi.  
Đám Hoa Thiên Tinh nhíu mày, có cảm giác như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.  
Một đám người đều không nói gì, xoay người rời đi theo, để lại Chu Hoa vô cùng hối hận và đám Mạc Phàm.  
Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết truyền từ trong phòng VIP ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.