Thần Y Trọng Sinh

Chương 386:




Cửa phòng mở ra, một người hơi béo trong hai đệ tử Hoàng gia lúc trước đứng ở cửa.  
Mạc Phàm và Mộc Phong Nhạc ra khỏi phòng, đi theo đệ tử Hoàng gia này dọc theo đường nhỏ bên hồ, đi đến nhà hàng trên hồ.  
- Mộc thiếu, Phạm công tử, hai người cảm thấy căn phòng kia được không?  
Đệ tử Hoàng gia này vừa đi vừa cười hỏi, vẻ mặt nghiền ngẫm.  
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, đánh giá cảnh sắc xung quanh.  
Mộc Phong Nhạc nhíu mày, lạnh lùng đáp trả đệ tử Hoàng gia này một câu.  
- Cảm ơn Hoàng gia đã chiêu đãi, chỗ ở anh cung cấp, tôi cũng vô cùng hài lòng.  
Rõ ràng tiểu tử này biết còn cố hỏi, loại nơi đó cho dù cho ăn xin ở, đều cảm thấy thối tha, huống chi là anh ta.  
Sao đệ tử Hoàng gia này không nghe ra nộ khí trong lời nói, cũng không tức giận, giả mù sa mưa nói:  
- Mộc thiếu hài lòng là tốt rồi, nếu có chỗ nào bất mãn, anh có thể nói với tôi, từ trước đến nay Hoàng gia chúng tôi đối với khách luôn là hữu cầu tất ứng.  
Giọng điệu không còn cương quyết như trước, nhưng làm người ta tức giận.  
Mộc Phong Nhạc tức đến mức nghiến răng, ước gì có thể đạp bay tên đệ tử Hoàng gia này vào trong hồ cho ba ba ăn.  
Đệ tử Hoàng gia này đúng là hếch mũi lên mặt.  
- Không có chỗ nào không hài lòng.  
Mộc Phong Nhạc nghiến răng nói.  
- Vậy là được rồi.  
Đệ tử Hoàng gia cười đắc ý, dời mắt nhìn Mạc Phàm điềm nhiên như không.  
- Phạm công tử, cậu cũng là người Giang Nam sao, tôi nhớ hình như Giang Nam không có gia tộc nào là Phạm gia, xin hỏi đại danh của Phạm công tử.  
Tuy anh ta là người hầu của Hoàng gia, nhưng anh ta đều biết gia tộc nổi tiếng ở Hoa Hạ, quả thật Giang Nam không có một Phạm gia nổi tiếng nào.  
Mạc Phàm khẽ nhíu mày, trước khi hắn tới đã bàn bạc với Mộc Phong Nhạc xong xuôi, xưng hắn là Phàm công tử được rồi.  
Người hầu Hoàng gia lại nghĩ rằng hắn họ Phạm, không phải Phàm, như vậy giảm bớt cho việc hắn phải giải thích.  
- Tôi tên là Phạm Nhất Trần, Phạm gia chúng tôi chỉ có mấy trăm hộ ở tỉnh Giang Nam, làm chút buôn bán nhỏ, anh không biết cũng rất bình thường.  
Mạc Phàm bình tĩnh nói.  
Phạm Nhất Trần là một bạn học học cùng đại học với hắn, là tâm phúc bên cạnh Lâm Khuynh Thiên kẻ địch lớn nhất của hắn, nhà mở cửa hàng đá quý tên Ngọc Thạch, ánh mắt rất độc ác, ngoại hiệu là người đa mưu.  
Thủ đoạn mà Lâm Khuynh Thiên dùng trên người hắn, phần lớn là Phạm Nhất Trần giúp anh ta bày mưu tính kế.  
Hắn dùng cái tên này, hẳn là không có vấn đề gì.  
Đệ tử Hoàng gia này cười kiêu ngạo, sau đó thoải mái hơn.  
Ngay cả chính thống của Mộc gia cũng bị anh ta giẫm dưới chân, anh ta không biết một tiểu gia tộc ở Giang Nam cũng rất bình thường.  
Xác định thân phận của Mạc Phàm không bằng Mộc Phong Nhạc, anh ta nâng cao cằm, giọng điệu rét lạnh vài phần.  
- Nếu là như vậy, vậy tôi phải nhắc nhở Phạm công tử một câu, tới nơi này tham gia hội giao dịch không chỉ có người bình thường, có một số người Hoàng gia chúng tôi không đắc tội nổi, nếu đắc tội những người khác, Hoàng gia chúng tôi chưa chắc đã bảo vệ được cậu, cho nên Phạm công tử cố gắng cẩn thận chút, có đôi khi nhịn trái lại là hành động sáng suốt.  
Mạc Phàm khẽ nhếch miệng, cười nhạt một tiếng, không nói gì.  
Hắn không tức giận, tiểu hồ ly trốn trong túi áo hắn lại tức đến nghiến răng.  
- Mộc Đầu, có cần ta cắn chết người đó không?  
Mạc Phàm lắc đầu, chỉ là con chó ỷ thế người mà thôi, giết anh ta không bằng giết chủ nhân của anh ta.  
Mộc Phong Nhạc lạnh lùng liếc nhìn đệ tử Hoàng gia một cái, trong mắt đều là lửa giận.  
Vậy mà tên tiểu nhân nịnh nọt này cứ thích châm chọc Mạc Phàm, đợi ngày mai thân phận Mạc Phàm lộ ra, không biết đệ tử Hoàng gia này còn cười đắc ý được không.  
Đệ tử Hoàng gia này cũng không để ý tới Mạc Phàm, một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, hoàn toàn không cần để ý tới.  
Không lâu sau, ba người đi đến cửa nhà hàng liên hoan.  
ồ ầ ế ổ ồ ắ ề ồNhà hàng xây ở giữa hồ, cao ba tầng, hoàn toàn theo phong cách kiến trúc cổ xưa, có chút tương tự đình Hồ Tâm, khắp nơi đều treo đèn lồng.  
Mỹ nữ phục vụ ra vào đều mặc sườn xám màu trắng có hoa xanh, ngực cao ngất, khẽ mở miệng lộ ra hàm răng tuyết trắng, phía dưới xẻ tà lộ ra cái đùi tuyết trắng mượt mà.  
Mặt mỗi người đều nõn nã, như sứ thanh hoa Cảnh Đức Trấn tạo ra, đoan trang lại không mất đi mị hoặc.  
Nơi liên hoan ở trong sảnh yến hội lớn nhất.  
- Liên hoan ở bên trong, hai người vào đi, thân phận của tôi quá thấp, chỉ có thể đưa đến đây.  
Đệ tử Hoàng gia cười nói, trong mắt hiện lên chút giảo hoạt.  
Mộc Phong Nhạc nghe thấy câu này, lập tức liếc đệ tử Hoàng gia một cái, cười đắc ý.  
- Cuối cùng cũng biết thân phận của mình là gì rồi hả?  
Mạc Phàm nhíu mày, nhìn lướt qua người hầu Hoàng gia tiếp khách ở cửa.  
Người này không phải ai khác, đúng là đệ tử Hoàng gia gầy hơn đón bọn họ từ trên phi cơ đến nơi ở.  
Đệ tử Hoàng gia này hơi nhếch môi cười bất thiện, nhìn chằm chằm Mộc Phong Nhạc và Mạc Phàm.  
Hắn và Mộc Phong Nhạc vừa mới đi tới cửa, muốn vào nhà hàng.  
- Ngại quá, Mộc thiếu, Phạm công tử, vị trí bên trong đầy rồi, cho nên nếu hai người muốn tham gia liên hoan mà nói, chỉ có thể đợi khách rời đi mới có thể vào, nếu không vào trong chỉ có thể đứng, hai người là khách quý của Hoàng gia chúng tôi, đâu thể để hai người đứng được, mời hai vị đợi một lát.  
Đệ tử Hoàng gia này cười nói.  
Mạc Phàm nheo mắt, hai mắt lóe lên hàn quang.  
Chó cắn người cũng phải có mức độ, hắn tới đây giết chủ nhân bọn họ, không ngại giết thêm cả chó luôn.  
Vẻ mặt Mộc Phong Nhạc sửng sốt, mãi mới phản ứng kịp, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.  
Để bọn họ ở nơi kém cỏi nhất còn chưa tính, ngay cả liên hoan cũng chắn bọn họ ở ngoài cửa.  
- Rốt cuộc hai người các anh muốn làm gì?  
Hai đệ tử này cười đắc ý, Mộc Phong Nhạc làm việc giúp Hoàng gia bọn họ, chỉ anh ta không sao, Hoàng thiếu bọn họ lại chết ở Đông Hải, Mộc Phong Nhạc này có can đảm tới hội giao dịch, còn ngu ngốc hỏi bọn họ muốn làm gì.  
Hôm nay chỉ gây khó dễ cho Mộc Phong Nhạc, đợi hội giao dịch ngày mai, xem gia chủ thu thập anh ta thế nào.  
Còn Phạm Nhất Trần bên cạnh này, nếu theo Mộc Phong Nhạc đến, chỉ có thể cùng bị khinh bỉ như Mộc Phong Nhạc, ai bảo cậu ta không có mắt đi cùng Mộc Phong Nhạc làm chi, còn không phải danh môn vọng tộc gì.  
- Mộc thiếu, anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, không phải chúng tôi cố ý gây khó dễ, thật sự bên trong ngồi đầy rồi, anh là thiếu gia của Mộc gia, chúng tôi chỉ là người hầu của Hoàng gia, cho dù có 10 lá gan cũng không dám lừa anh.  
Đệ tử Hoàng gia này cười gian nói.  
- Chuyện này là lỗi tại tôi, chúng tôi nên sớm đi gọi hai người tới tham gia liên hoan, đến sớm một chút chắc chắn còn chỗ.  
Một đệ tử Hoàng gia khác giả mù sa mưa nói, ngoài miệng thì nói là lỗi tại anh ta, nhưng trên mặt không có chút áy náy nào.  
- Ai nói không phải chứ, đến sớm một chút chắc chắn có vị trí, giờ thì hay rồi.  
Nhìn dáng vẻ đắc ý của hai người, Mộc Phong Nhạc tức đến mức nghiến răng.  
Sao anh ta có thể không nhìn ra, rõ ràng hai người này muốn đùa giỡn anh ta, hơn nữa là Hoàng gia bày mưu đặt kế, nếu không hai người kia không dám làm càn như vậy.  
Anh ta thay mặt Mộc gia tham gia hội giao dịch không ít lần, có khi nào chịu tức như vậy.  
- Các anh tránh ra, chúng tôi vào đó xem, nếu không còn chỗ trống, chúng tôi lập tức rời đi.  
- Chuyện này không được đâu, Mộc thiếu như vậy là làm khó chúng tôi rồi, nhỡ đâu có người nhìn thấy anh đứng ăn cơm, chúng tôi sẽ bị dọa sợ mất.  
Đệ tử Hoàng gia hơi gầy kia tội nghiệp nói.  
- Anh!  
Mộc Phong Nhạc nắm lấy áo đệ tử Hoàng gia này, hai mắt gần như phun ra lửa.  
Lúc này có đám người đi từ xa tới, một người nhìn thấy ánh mắt giết người của Mộc Phong Nhạc, khóe miệng cong lên nụ cười tà mị.  
- Ôi, đây không phải là Mộc thiếu sao, chuyện gì làm anh tức giận như thế, vậy mà trút giận lên người Hoàng gia, đúng là càng ngày càng có bản lĩnh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.