Thần Y Trọng Sinh

Chương 385:




Mộc Phong Nhạc mới mở miệng, hai đệ tử Hoàng gia không sợ hãi, sắc mặt trầm xuống.  
- Mộc công tử, anh có ý gì đây, anh đang hoài nghi thành ý, hay là hoài nghi danh dự của Hoàng gia chúng tôi?  
Một người trong đó lạnh lùng nhìn Mộc Phong Nhạc chăm chú, trầm giọng hỏi.  
Người khác sợ Mộc gia, Hoàng gia bọn họ không nằm trong danh sách đó.  
Bệnh viện Mộc gia, đa số phải dựa vào y thuật Hoàng gia bọn họ, hàng năm Mộc gia đều phải trả số tiền lớn này cho Hoàng gia.  
Nhất là ở tổ địa Hoàng gia, ai dám làm càn?  
Nếu người nào dám giương oai ở đây, đám cá trong hồ cũng không phải để chơi.  
Mộc Phong Nhạc nhíu chặt mày, hai mắt gần như phun ra lửa.  
Nói thế nào anh ta cũng là chính thống của Mộc gia, lại bị đám người hầu của Hoàng gia nhục nhã.  
- Tôi không dám nghi ngờ Hoàng gia, nhưng hai người chúng tôi ở một phòng, ở thế nào được?  
Mộc Phong Nhạc tức giận nói.  
Một đệ tử Hoàng gia liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh thường.  
16, 17 tuổi là đại sư giám định bảo vật, nghĩ mắt anh ta bị mù sao, giám định cái rắm.  
Chỉ là mỗi lần Hoàng gia bọn họ tổ chức hội giao dịch, đều có loại đại sư che mắt người khác như vậy trà trộn vào bên trong.  
- Không phải vị này là đại sư giám định bảo vật anh mang đến sao, để đại sư ngủ bên ngoài, Mộc công tử ngủ trong phòng, như vậy là được rồi.  
- Đương nhiên nếu hai người không ngại, anh và đại sư đều có thể ngủ chung.  
Một đệ tử Hoàng gia khác cười nói, trong mắt đều là trêu tức.  
- Cái gì?  
Mắt Mộc Phong Nhạc mở to, ước gì có thể đi lên diệt hai tên người hầu mắt chó nhìn người thấp này.  
- Thế nào, có vấn đề gì sao?  
Một người trong đó cao giọng hỏi.  
- Không có vấn đề gì.  
Mạc Phàm bình tĩnh nói.  
Hắn tới Hoàng gia báo thù, ở nơi nào cũng không sao.  
Mộc Phong Nhạc thấy Mạc Phàm không có ý kiến gì, anh ta nuốt nước bọt, lựa chọn câm miệng.  
Nhưng ánh mắt nhìn hai đệ tử Hoàng gia như nhìn người chết.  
Hai người kia nhục nhã anh ta, anh ta không có biện pháp làm gì, ai bảo hai người này họ Hoàng.  
Hai người này dám thất lễ với Mạc Phàm như vậy, đợi chết đi.  
- Vậy là được rồi, vẫn là vị Phạm công tử này dễ nói chuyện hơn, nếu có chỗ ở tôi sẽ cho người sắp xếp, nhưng mà tốt nhất anh đừng hi vọng gì, người tới thật sự nhiều lắm, hai người nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi đi trước.  
Một đệ tử Hoàng gia vỗ bả vai Mạc Phàm nói, biểu cảm như trẻ con dễ dạy, cười rời đi.  
Mạc Phàm và Mộc Phong Nhạc đi vào trong phòng.  
Cửa mới đóng lại, một quyền của Mộc Phong Nhạc đánh lên trên bàn, bộ dạng vô cùng phẫn nộ.  
- Đám người Hoàng gia đúng là khinh người quá đáng, vậy mà sắp xếp cho chúng ta ở nơi rách nát như vậy, căn phòng này hẳn là căn phòng kém nhất ở Hoàng gia.  
Mạc Phàm nhíu mày, trên đường bọn họ tới nhiều biệt thự, biệt viện như vậy, quả thật nơi này là kém nhất.  
- Mạc tiên sinh, có phải chúng ta bị Hoàng gia phát hiện rồi không?  
Vẻ mặt Mộc Phong Nhạc thay đổi, nhỏ giọng hỏi.  
Mạc Phàm giết Hoàng Thiếu Thiên, lại lẻn vào Hoàng gia, nếu bị Hoàng gia phát hiện, tình cảnh của bọn họ nguy hiểm rồi.  
- Sẽ không, nếu bị phát hiện, sẽ không ở nơi đơn giản như vậy.  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
- Như vậy mà chưa kỳ lạ sao?  
Mộc Phong Nhạc nghi ngờ nói.Đây không phải là lần đầu tiên anh ta tới Hoàng gia, trước kia không có đãi ngộ kém như vậy, vậy mà hiện giờ ở nơi kém cỏi nhất, ngay cả người hầu Hoàng gia cũng làm anh ta mất mặt.  
- Không có gì kỳ lạ, Hoàng Thiếu Thiên đã chết, anh còn sống, bọn họ không ném anh vào trong hồ đã vô cùng khách sáo rồi.  
Mạc Phàm nói.  
Lúc này Mộc Phong Nhạc mới hiểu ra, khuôn mặt anh ta trắng bệch.  
Mạc Phàm không nói anh ta không phát hiện ra, bây giờ nghĩ lại, anh ta tới Hoàng gia căn bản không khác chui đầu vô lưới.  
Hoàng Thiếu Thiên đã chết, Hoàng gia nhất định cho rằng anh ta gây khó dễ từ trong hại chết Hoàng Thiếu Thiên.  
Với hiểu biết của anh ta về Hoàng gia, Hoàng gia tuyệt đối không bỏ qua cho anh ta.  
“Phịch!” Mộc Phong Nhạc quỳ trên mặt đất, kéo quần Mạc Phàm.  
- Mạc tiên sinh, cậu nhất định phải cứu tôi.  
- Anh không có bệnh, tôi cứu thế nào?  
Mạc Phàm cười nói.  
- Tôi liều chết tới với cậu, Hoàng gia nhất định sẽ không tha cho tôi, cậu không cứu tôi tôi thật sự không cứu được.  
- Anh không cần lo lắng về chuyện này, Hoàng gia không có cơ hội làm gì anh, một đám người chết không tha cho anh thế nào?  
Mộc Phong Nhạc nghĩ đến mục đích Mạc Phàm tới đây, lúc này sắc mặt mới chuyển biến tốt hơn chút.  
- Mạc tiên sinh, cậu nhất định phải thành công.  
Mạc Phàm cười đi đến cạnh cửa sổ, mở cửa sổ nhìn ra ngoài.  
Thôn này nhìn không khác gì thôn bình thường, thực ra từng ngọn cây cọng cỏ đều bố trí dựa theo trận pháp.  
Bên ngoài chỗ ở bọn họ không có gì, tự do hoạt động là vấn đề không lớn lắm.  
Nhưng đệ tử Hoàng gia, người bình thường ở trong thôn không cẩn thận sẽ sa vào trận pháp.  
Nhưng tổ địa thế gia ngàn năm có bộ dạng này sao?  
- Nơi này là tổ địa Hoàng gia sao?  
Mạc Phàm hỏi.  
Trong thôn có hơi thở tu sĩ, nhưng tu vi không cao, hơn nữa không có hơi thở của mẫu cổ cảnh giới Tiên Thiên.  
- Nơi này là chỗ ở của chi thứ Hoàng gia, tổ địa ở trên ngọn núi này, chưa tới ngày mai bắt đầu giao dịch, không thể đi lên ngọn núi này.  
Mộc Phong Nhạc giải thích.  
Anh ta tới tổ địa Hoàng gia vài lần, có chút hiểu biết với Hoàng gia.  
- Hả?  
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn về phía ngọn núi.  
Trên núi bao phủ bởi rừng cây, ở nơi cao 20 – 30 mét được một tầngmây mù đầy sương mù, căn bản không thể thấy rõ cảnh vật bên trong, làm cho người ta có cảm giác tiên khí mênh mông.  
Lam quang ở trong mắt hắn chớp lóe, mây mù lập tức biến mất, hình dáng ngọn núi xuất hiện trước mắt hắn.  
Ngọn núi này không cao lắm, khoảng gần 200 mét, trên đỉnh núi lờ mờ có thể thấy được hơn mười kiến trúc dạng cung điện màu trắng.  
Những cung điện này hơn nửa ngọn núi, đều được một tầng như thủy tinh bao phủ.  
- Hộ Sơn Đại Trận? Vậy mới có chút dáng vẻ.  
Mạc Phàm nhếch miệng cười nói.  
Đường đường là thế gia ngàn năm, có thể nuôi mẫu cổ tới cảnh giới Tiên Thiên, nếu ngay cả Hộ Sơn Đại Trận cũng không có, vậy không xứng với danh xưng rồi.  
- Mạc tiên sinh, không phải cậu muốn xông vào ngọn núi này đấy chứ, cửa núi không mở, không thể đi lên núi này, ngàn vạn lần không thể xông vào.  
Mộc Phong Nhạc thấy Mạc Phàm nhìn tổ địa Hoàng gia chăm chú đến xuất thần, vội vàng nói.  
Lúc trước có vị công tử nhìn trúng một cô gái Hoàng gia, không quan tâm lời quản gia khuyên bảo, đi lên núi.  
Kết quả đi ba ngày ba đêm lên núi, cuối cùng đói đến choáng váng ở bậc thang, khi được phát hiện chỉ cách 20 bậc thềm đường anh ta lên núi.  
Quả thật ngày đó Mạc Phàm thần thông kinh người, nhưng muốn lên ngọn núi này, không đơn giản như vậy.  
Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.  
Ở Tu Chân giới, hắn xông qua không ít Hộ Sơn Đại Trận, Hộ Sơn Đại Trận ở tổ địa Hoàng gia như giấy trước mặt hắn, hắn chậm rãi nhắm hai mắt có thể đi lên.  
Hắn không sốt ruột, nếu ngày mai cửa núi mở, đến lúc đó là thời gian tối đa của đệ tử Hoàng gia, để Hoàng gia sống thêm một đêm cũng được.  
- Buổi tối có sắp xếp gì không?  
Mộc Phong Nhạc thấy Mạc Phàm không kích động, lúc này mới yên lòng.  
- Lát nữa sẽ có liên hoan, người tới tham dự hội giao dịch đều đến tham gia, sau khi cơm nước xong sẽ có hội giao dịch nhỏ, ai cũng có thể tham gia.  
Mộc Phong Nhạc nói.  
Hội giao dịch hàng năm cơ bản đều là sách võ thuật, anh ta quen rồi.  
Lúc này một giọng nói chói tai truyền từ cửa đến.  
- Mộc thiếu, Phạm công tử, đã đến giờ liên hoan rồi, tôi dẫn hai người tới đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.