Thần Y Trọng Sinh

Chương 360:




Nghe Mạc Phàm nói vậy, Bạch Tiểu Long bất nộ phản hỉ, giết anh ta trước mặt gia chủ Bạch gia, không khác gì hạ chiến thư với Bạch gia.  
- Mạc Phàm, nếu mày dám làm vậy, mày đợi cả nhà bị…  
Bạch Tiểu Long cười nói.  
Không đợi anh ta nói xong, Mạc Phàm đá một cước vào cổ Bạch Tiểu Long, Bạch Tiểu Long hôn mê bất tỉnh.  
Hắn bóp mấy pháp thuật, đánh vào cơ thể Bạch Tiểu Long, nói với Bạch Tiểu Hàn:  
- Các cô có thể mang anh ta đi rồi.  
- Cậu thật sự phải làm vậy sao?  
Bạch Tiểu Hàn nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Long nằm trên đất, nghi ngờ nói.  
Cô không biết vì sao Mạc Phàm muốn giết Bạch Tiểu Long trước mặt gia chủ, nhưng với thực lực của Mạc Phàm, trong mắt đều có thể phun lửa, làm ra chuyện gì bọn cô cũng không thấy kỳ lạ.  
- Không làm như vậy thì làm thế nào, chẳng lẽ phải chữa khỏi mắt anh ta, khôi phục tu vi của anh ta, để anh ta mang mọi người về Bạch gia?  
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.  
Nếu chọc tới hắn, phải trả cái giá thật lớn.  
Bạch gia thì sao chứ?  
Cho hắn một chút thời gian, chuyện diệt một gia tộc ngàn năm trên Địa Cầu chỉ là nhất niệm.  
Bạch Tiểu Hàn cau mày, hàm răng cắn chặt, vừa tức vừa giận.  
Cô lo lắng thay Mạc Phàm, vậy mà Mạc Phàm vẫn tự đại như vậy.  
- Cậu căn bản không biết Bạch gia kh ủng bố như thế nào đâu.  
Mạc Phàm cười, Bạch Nhật Tông tiên môn đứng sau Bạch gia hắn cũng đến rồi, Bạch Khởi mù hai mắt là do hắn chữa khỏi, hắn không biết kh ủng bố của Bạch gia sao?  
Kh ủng bố của Bạch gia, chẳng lẽ càng đáng sợ hơn Bạch Nhật Tông đứng sau bọn họ?  
- Nếu cô biết cô có thể có kh ủng bố, cô đã không nói như vậy rồi.  
Mạc Phàm đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Hàn, không đợi cô phản ứng kịp, khẽ chạm nhẹ vào mi tâm cô.  
Mắt Bạch Tiểu Hàn mở to, hai mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ khác lạ.  
Vừa rồi Mạc Phàm chỉ đụng nhẹ cô một cái, trong đầu cô xuất hiện rất nhiều văn tự và đồ án.  
Mấy thứ này giống như khắc vào trong đầu cô, chỉ cần cô khẽ suy nghĩ, những thứ này sẽ xuất hiện trong óc cô.  
- Bạch Mục Thần Công?  
- Đây, đây là?  
Cô thân là người Bạch gia, tuy không thể tu luyện, nhưng vẫn đọc một số sách ghi lại pháp thuật.  
Đây là truyền công bằng thần niệm.  
- Là thay đổi, hay tiếp tục sống trong kh ủng bố, tự cô lựa chọn.  
Mạc Phàm bình tĩnh nói.  
Bộ công pháp này do Bạch Khởi tự nghĩ ra, sau khi hắn chữa khỏi mắt cho Bạch Khởi, đây là một trong những tạ lễ của Bạch Khởi cho hắn, nghe nói có thể phát huy uy lực của Đồng Tử Thuật đến mức tận cùng.  
Hắn không có huyết mạch Bạch Đồng Tử, cho nên vẫn chưa dùng tới, đưa cho Bạch Tiểu Hàn là thích hợp nhất.  
Kiếp trước Bạch Tiểu Manh dựa theo ý của Bạch gia, gả cho một phú nhị đại, kết quả rất mỹ mãn, không có gì bất ngờ xảy ra một đời này cũng vậy.  
Bạch Tiểu Hàn không may mắn như thế, tính cách lạnh nhạt trời sinh của cô khiến cô ăn không ít khổ cực, cha mẹ chồng không vừa mắt, người chồng cô gả cả ngày ăn chơi đàng đi3m, không khác gì đày cô vào lãnh cung.  
Sau khi Bạch Tiểu Hàn kết hôn, hắn từng gặp một lần, cả người gầy như da bọc xương.  
Có bộ công pháp này, có thể giúp cô thay đổi toàn bộ.  
Luyện hay không luyện, quyền lựa chọn nằm trong tay Bạch Tiểu Hàn.  
- Các cô có thể đi rồi.  
Mạc Phàm khoát tay nói.  
Bạch Tiểu Hàn nhíu mày, xoắn xuýt nhìn Mạc Phàm một lát, nói.  
- Tôi sẽ mang Bạch Tiểu Long về, hi vọng lần sau gặp mặt, cậu vẫn rất tốt.  
Mạc Phàm cười, không trả lời.  
Bạch Tiểu Hàn nói chuyện với mẹ con Tiểu Ngọc một lát, mang Bạch Tiểu Manh rời đi.  
A Hào mang theo Bạch Tiểu Long, vội vàng đi theo, để lại Mạc Phàm và mẹ con Tiểu Ngọc.  
Mẹ Tiểu Ngọc dẫn Tiểu Ngọc tới, trong đôi mắt tràn đầy áy náy.  
- Chuyện hôm nay cảm ơn cậu, nhưng vừa rồi Mạc tiên sinh không nên ra tay nặng như vậy.  
Một khi Tiểu Hàn mang Bạch Tiểu Long về Bạch gia, Mạc Phàm sẽ gặp phiền phức, hơn nữa tuyệt đối không phải là phiền phức bình thường, Bạch gia đối phó đám người mạo phạm mình thế nào, cô hiểu rất rõ.  
- Nếu cháu không ra tay nặng, dì cảm thấy sẽ có kết cục gì?  
Mạc Phàm hỏi.  
- Chuyện này…  
Mẹ Tiểu Ngọc thở dài, trên mặt đều là bất đắc dĩ.  
Nếu Mạc Phàm không phế Bạch Tiểu Long, cô và Tiểu Ngọc đã bị mang về Bạch gia, cho dù Mạc Phàm và A Hào không bị Bạch Tiểu Long gi ết chết, cũng không khá hơn là bao.  
- Nhưng tốt hơn hiện giờ.  
“Ha ha.” Mạc Phàm cười nhạt:  
- Là chuyện sớm hay muộn mà thôi, đơn giản là xảy ra trước.  
Mẹ Tiểu Ngọc nhướn mày, bỗng nhiên nhớ tới Mạc Phàm từng nhắc với cô về Tuyết Nhi, lúc này mới giãn mày.  
- Quả thật là chuyện sớm hay muộn.  
Cô không biết Mạc Phàm quen Tiểu Tuyết thế nào, nhưng cô cảm nhận được, tình cảm của Mạc Phàm dành cho Tiểu Tuyết rất sâu.  
Cho dù hiện giờ Mạc Phàm danh chấn thành phố Đông Hải, còn đánh bại Bạch Tiểu Long, thực lực kinh người, nhưng muốn cưới Tiểu Tuyết cũng là chuyện không có khả năng.  
Nếu ngay cả Bạch Tiểu Long mà Mạc Phàm cũng không phải đối thủ, càng không thể lấy được Tiểu Tuyết.  
Mạc Phàm muốn cưới Tiểu Tuyết, tất phải thu phục Bạch gia mới được.  
ể ế ể- Chúc cậu và Tiểu Tuyết có thể sớm ngày bên nhau.  
Mẹ Tiểu Ngọc cười khổ, trong mắt lóe lên mất mát.  
- Cảm ơn.  
Mạc Phàm cười, trong mắt hiện lên xúc động, nhìn về phía Giang Nam.  
Một lát sau hắn cúi người, nói với Tiểu Ngọc:  
- Tiểu Ngọc, đưa ngọc của em cho anh xem.  
“A…” Tiểu Ngọc nhu thuận gỡ ngọc bội xuống, đưa cho Mạc Phàm.  
Mạc Phàm nhìn thoáng qua khối ngọc bội.  
Hóa ra trên ngọc bội này còn có một trận pháp định vị, lúc trước linh khí trong ngọc bội rất ít, Bạch gia không tìm được tung tích của mẹ con Tiểu Ngọc.  
Nhưng ngọc bội này được hắn khắc Tụ Linh Trận, trận pháp kia lập tức có hiệu lực, lúc này Bạch gia mới tìm tới được.  
Hắn rót linh khí vào trong, ngọc bội sáng lên, trận pháp định vị bị xóa đi.  
- Như vậy bọn họ sẽ không tìm thấy hai người nữa.  
Mạc Phàm đưa ngọc bội cho Tiểu Ngọc nói.  
- Tiểu ca ca, anh có thể dạy em võ công không, cho dù sau này bọn họ tìm được em và mẹ, tự em cũng có thể đánh bọn họ chạy.  
Tiểu Ngọc nắm chặt tay, vội nói.  
- Tiểu Ngọc.  
Mẹ Tiểu Ngọc vội quát Tiểu Ngọc.  
Pháp không thể truyền.  
Tiểu Ngọc còn nhỏ không hiểu, nhưng nhìn Bạch gia bọn họ là biết.  
Bạch gia không cho phép phụ nữ tu luyện công pháp Bạch gia, chính là vì ngăn cản công pháp Bạch gia truyền ra ngoài, đây đủ để thấy trình độ trân quý của công pháp.  
Bạch gia không chịu để bọn họ tu luyện công pháp, đi cầu Mạc Phàm truyền công sẽ làm Mạc Phàm khó xử.  
Cho dù Mạc Phàm đồng ý, sư môn của hắn cũng không đồng ý.  
- Mạc tiên sinh, Tiểu Ngọc không hiểu chuyện, cậu đừng trách con bé.  
- Không sao, sau này để em ấy theo cháu tu luyện đi.  
Mạc Phàm nói.  
Tiểu Ngọc là cực âm chi thể, một khi tu luyện, có thể nói tu vi tăng lên rất nhanh.  
Ở Tu Chân giới, một khi phát hiện người có thể chất như vậy, lập tức sẽ khiến các đại môn phái tranh giành.  
Đặt ở Bạch gia, lại thành công cụ sản sinh đời sau, đúng là lãng phí.  
Hơn nữa Tiểu Ngọc còn có huyết mạch Bạch Đồng Tử, cực âm chi thể phối với huyết mạch Bạch Đồng Tử, rất có khả năng thăng cấp Bạch Đồng Tử đến Hỗn Độn Đồng Tử một trong mười Đồng Tử Thuật.  
Hắn sớm đã có ý mang Tiểu Ngọc tu luyện, chỉ là gần đây bận chuyện khác, lúc này mới có thời gian rảnh.  
Nếu Tiểu Ngọc đạt được tu vi, ai có thể ngăn cản hắn cưới Tuyết Nhi?  
- Thật vậy sao?  
Mẹ Tiểu Ngọc cảm thấy khó tin nói.  
Mạc Phàm gật đầu, hắn bảo mẹ con Tiểu Ngọc thu dọn đồ, mang bọn họ đến biệt thự số 9.  
Ở đây đã không an toàn, trong biệt thự có phòng, chẳng bằng sống ở đó, cũng tiện cho việc hắn dạy Tiểu Ngọc tu luyện.  
Hai ngày sau, hắn lại luyện chế một ít Tôi Thể Đan, chuyên tâm phụ đạo Tiểu Vũ và Tiểu Ngọc tu luyện.  
Hai người tuổi ngang nhau, tên tương tự, tính cách không khác mấy, rất nhanh thân thiết với nhau, nỗ lực tu luyện.  
Mạc Phàm đang chỉ đạo Tiểu Ngọc tu luyện, mày nhíu lại, bỗng nhiên nhìn về phía Giang Nam.  
- Cuối cùng cũng đến Bạch gia, không biết Bạch gia sẽ lựa chọn thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.