Thần Y Trọng Sinh

Chương 359:




Mắt mẹ con Tiểu Ngọc, Bạch Tiểu Hàn, Bạch Tiểu Manh mở to, tràn đầy vẻ khó tin.  
Trong mắt phun lửa, bọn họ chỉ thấy trên TV, đọc trong tiểu thuyết, ai biết một màn này xuất hiện trước mắt bọn họ.  
Ngay cả Bạch Tiểu Long cũng sửng sốt, sắc mặt thay đổi, đây là Đồng Tử Thuật gì?  
Không phải Đồng Tử Thuật của Bạch gia độc nhấtvô nhị ở Hoa Hạ sao, tiểu tử này lấy đâu ra Đồng Tử Thuật khác?  
- Tiểu tử, đừng giả thần giả quỷ nữa.  
Bạch quang trong mắt anh ta chớp lóe, có vài đạo sóng gợn bay về phía Mạc Phàm.  
Mạc Phàm khẽ nhếch miệng, cười khinh thường.  
Nếu Bạch Tiểu Long này đến cảnh giới như Bạch Khởi tông chủ tiền nhiệm của Bạch Nhật Tông, liếc mắt một cái treo cổ 20 vạn tu sĩ Vạn Ma Tông, chắc chắn hắn phải nhượng bộ lui binh.  
Nhưng Bạch Tiểu Long kém quá xa, quá xa.  
- Đốt!  
Ý niệm hắn khẽ động, ngọn lửa màu cam trong mắt bốc lên, vài đạo gợn sóng của Bạch Tiểu Long bốc cháy trong không khí.  
Chưa đến trước người Mạc Phàm, đã hoàn toàn hóa thành vô hình, bị thiêu đốt.  
Sắc mặt Bạch Tiểu Long âm u, khó coi như nuốt phải bcs dùng rồi.  
Đồng Tử Thuật của Bạch gia bọn họ, một khi sử dụng hiếm có địch thủ, lại bị ngọn lửa quỷ dị b ắn ra trong mắt Mạc Phàm thiêu hủy.  
Chuyện này chưa từng có trong ghi chép của Bạch gia bọn họ!  
- Không có khả năng, sao có thể như vậy.  
Bạch Tiểu Long lắc đầu, trên mặt đều là khó tin.  
Biểu cảm kia giống như ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy bầu trời trên miệng giếng.  
Mạc Phàm lắc đầu, mỉm cười.  
Có lẽ ở Hoa Hạ chỉ có một nhà có Bạch Đồng Tử, nhưng ở Tu Chân giới, có không ít tu sĩ tu luyện Đồng Tử Thuật.  
Ly Hỏa Kim Đồng Tử, Huyễn Nguyệt Thủy Đồng Tử, Vô Hình Kiếm Đồng Tử, vân vân, ở đâu cũng có.  
Cho dù hắn không di chuyển, cũng có những phương pháp khác giải trừ Bạch Đồng Tử trong Đồng Tử Thuật.  
Phương pháp như vậy, hiện giờ hắn có thể sử dụng trên trăm loại.  
Nhưng nếu muốn gây chiến với Bạch gia, vậy thì chơi lớn một chút, khiến Bạch gia cũng run rẩy đi.  
- Chuyện anh cảm thấy không có khả năng còn nhiều lắm, nhưng anh không có cơ hội nhìn thấy.  
Mắt hắn nheo lại, trên mặt hiện lên hàn ý.  
- Đốt!  
Một chữ vang lên, ngọn lửa màu cam trong mắt Mạc Phàm cháy mạnh, như hai tia laser màu cam.  
Không để Bạch Tiểu Long phản ứng kịp, tia lửa biến mất vào trong mắt anh ta.  
“A!” Bạch Tiểu Long kêu thảm thiết, chỉ cảm thấy mắt như bị hỏa thiêu, đau đớn như muốn chia đầu anh ta làm đôi.  
Anh ta không dám lấy tay đi dụi, vội vàng lấy một bình ngọc nhỏ từ trong túi ra.  
Sử dụng Đồng Tử Thuật quá nhiều sẽ tổn hại đến mắt, cho nên anh ta luôn mang nước thuốc Bạch gia luyện chế.  
Nhỏ nước thuốc trong suốt vào mắt, cảm giác mát rượi truyền đến.  
Anh ta mở to mắt, sắc mặt âm trầm như vặn ra nước.  
Trước mắt anh ta là một vùng đen tuyền, không nhìn thấy được gì.  
Anh ta lại nhỏ vài giọt nước thuốc, mở mắt, kết quả vẫn như vậy, trên khuôn mặt anh ta hiện lên hung dữ.  
Nước thuốc này có tên là Quỳnh Tương Ngọc Lộ, do 36 loại linh dược hiếm có luyện chế ra, ngay cả mù cũng có thể chữa khỏi, nhưng nhỏ vào mắt anh ta lại không có tác dụng.  
- Mạc Phàm, tao muốn mày chết không được tử tế.  
Bạch Tiểu Long giận dữ hét, giọng nói như quân chủ hắc ám bị chọc giận.  
Con kiến Mạc Phàm này dám hủy đi Bạch Đồng Tử anh ta luôn lấy làm kiêu ngạo.  
- Đối với anh mà nói, chuyện này cũng là không có khả năng.  
Mạc Phàm cười khẽ nói.  
Hắn bước lên một bước, vốn cách Bạch Tiểu Long năm sáu thước xa, hắn vừa sải bước, khẽ đến trước người Bạch Tiểu Long.  
Một chưởng như Thái Sơn đè đầu đánh lên đ ỉnh đầu Bạch Tiểu Long.  
“Phốc!” Thân hình Bạch Tiểu Long run lên, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt anh ta trắng bệch.  
Chỉ trong chớp mắt, cả người Bạch Tiểu Long như khí cầu bị đâm thủng, tinh khí nhanh chóng tiêu tán, không còn nhuệ khí bức người như vừa đến.  
- Tiểu tử, mày dám phế đi tu vi của tao, Bạch gia sẽ không bỏ qua cho mày.  
Bạch Tiểu Long tức giận kêu lên.  
Mạc Phàm không trả lời, trên khuôn mặt lãnh khốc không có chút biểu cảm, hắn nhấc chân lên đá mạnh vào giữa hai chân Bạch Tiểu Long.  
“Rắc rắc!” Tiếng xương gãy vang lên.  
Mắt Bạch Tiểu Long mở to, miệng há lớn, đau đớn không phát ra nổi tiếng, hai chân khép chặt, toàn thân không ngừng run rẩy.  
Xương chậu đã nát, càng không phải nói thứ ở giữa của anh ta, thứ đó bình thường đụng mạnh một phen có thể đau đớn chảy mồ hôi, huống chi bị Mạc Phàm đạp nát.  
“Phịch!” Bạch Tiểu Long ngã trên đất, hai tay ôm phía dưới, trên mặt giật giật biến dạng.  
Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, nhìn Bạch Tiểu Long nằm trên đất.  
Không phải Bạch Tiểu Long này cảm thấy Đồng Tử Thuật của anh ta vô địch sao, vậy dùng Đồng Tử Thuật thiêu đốt mắt anh ta.  
Tu vi rất cao đúng không, vậy phế tu vi anh ta.  
Thân là đàn ông Bạch gia thì giỏi lắm sao, vậy trở thành thái giám của Bạch gia đi.  
Cách đó không xa, đám mẹ Tiểu Ngọc sửng sốt.  
Mạc Phàm phế đi mắt Bạch Tiểu Long, tu vi và thân đàn ông, nhìn có vẻ lâu nhưng thực ra chưa tới 5 giây, làm bọn họ không ngăn cản kịp.  
Bạch Tiểu Long là người như vậy, nên chịu trừng phạt đó.  
Tuy không phải là bọn họ ra tay, lúc này bọn họ cũng giải hận.  
ể ế ắ ắNhưng Bạch Tiểu Long là người Bạch gia, Mạc Phàm phế anh ta như vậy, chắc chắn Bạch gia sẽ không bỏ qua cho Mạc Phàm.  
Mạc Phàm vô cùng lợi hại, nhưng chỉ đánh bại Bạch Tiểu Long.  
Ở trước mặt Bạch gia, vẫn không khác gì lấy trứng chọi đá.  
Lúc này tâm tình ba người phụ nữ chìm vào đáy cốc.  
- Mạc Phàm, mày có bản lĩnh thì giết tao đi.  
Bạch Tiểu Long đau đớn nằm trên đất kêu lên.  
Anh ta đã thành phế nhân, quay về Bạch gia cũng không có chỗ lợi gì, chỉ có thể rơi vào người hạ đẳng nhất, ngay cả phụ nữ cũng không bằng.  
So với bất lực như vậy, chẳng bằng chết đi.  
Nếu anh ta chết, chắc chắn Bạch gia sẽ giết Mạc Phàm báo thù cho anh ta.  
- Mạc tiên sinh, đừng giết cậu ta.  
Mẹ Tiểu Ngọc vội vàng nhắc nhở.  
Chỉ cần không giết Bạch Tiểu Long, còn có đường sống, cùng lắm thì cô mang Tiểu Ngọc về Bạch gia, cầu anh trai cô, cũng là gia chủ Bạch gia hiện giờ.  
- Anh muốn tôi giết thì tôi phải giết, anh quá coi trọng mình rồi đó?  
- Ha ha, Mạc Phàm mày sợ sao, mày không dám giết tao, vậy tao tự giết, đợi Bạch gia tao tới trả thù đi.  
Bạch Tiểu Long như điên rồi, cười nói, há miệng muốn cắn lưỡi tự sát.  
- Muốn chết, đâu dễ như vậy?  
Mạc Phàm cười lạnh lùng, một cước đạp vào mặt Bạch Tiểu Long, răng và máu bay ra, vô cùng thê thảm.  
Đồng thời Mạc Phàm còn bóp cánh tay hoàn hảo của Bạch Tiểu Long.  
“Rắc rắc!”  
Cánh tay này cũng mềm xuống, hoàn toàn diệt con đường tự sát của Bạch Tiểu Long.  
Hắn nhất định sẽ giết Bạch Tiểu Long, nhưng phải đợi hắn dùng xong đã.  
- Mạc Phàm, mày có gan thì giết tao đi.  
Bạch Tiểu Long gầm lên, giọng nói như phát ra từ cổ họng.  
- Không cần chết nhanh như vậy, anh sẽ bị tôi giết trước mặt gia chủ Bạch gia, sẽ không lâu đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.