Thần Y Trọng Sinh

Chương 340:




Trái lại cô có thể đi cho xong việc, để tiểu tử này lại.  
Nhưng nếu cô quay về xe như vậy, Tiểu Manh sẽ trách cô cả đời.  
Nhưng trên người cô chỉ có 100 vạn, không thể mang theo Tiểu Manh bồi đám người này uống rượu được.  
Đợi bọn cô tỉnh rượu, sẽ phát hiện thân thể không động đậy được, bên cạnh còn có một đống đàn ông xa lạ, xấu xí nằm.  
- Tôi chỉ có 100 vạn, ông thả bọn họ ra, đợi tôi quay về Giang Nam lại gửi cho ông 100 vạn nữa, tôi nói được thì làm được.  
Bạch Tiểu Hàn nói.  
- Nói được thì làm được, mỹ nữ, cô chưa từng nghe nói kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa sao?  
Mã Hồng cười nói.  
Coi ông ta là đứa bé ba tuổi chắc, quay về Giang Nam sẽ gửi tiền cho ông ta.  
So với thả cô bé này về Giang Nam, ông ta càng thích để lại chút ấn ký của ông ta trên người cô bé này hơn.  
- Các ông…  
Bạch Tiểu Hàn nhíu mày, lạnh lùng nhìn đám người này chăm chú:  
- Các người đừng quá phận, nếu ở Giang Nam, các người đã chết rồi.  
- Ôi, khẩu khí không nhỏ đâu, chúng tôi là người chết, cho dù chết cũng phải biến cô thành người phụ nữ của mình, chết trên bụng cô, tìm ra một người khác.  
Mã Hồng vô sỉ nói.  
Cô bé không có danh tiếng ở Giang Nam, còn dám tới đây giương oai, đúng là không biết sống chết.  
- Tôi biết xe và biển số xe của bọn họ, đi theo tôi.  
Mã Khôn cười bỉ ổi, mang theo vài người đi đến chỗ xe đang đỗ.  
Sắc mặt không ít người xung quanh âm u.  
Không chỉ tiểu tử này xong đời, hai vị cô nương kia cũng bị xui xẻo.  
Mã Hồng không phải là người dễ chọc, có thể bồi dưỡng một đám người thành đám không sợ chết, chắc chắn ông ta là vai ác.  
“Haizz…”  
Nghe đám người nói đi tìm Bạch Tiểu Manh, trên mặt Bạch Tiểu Hàn lộ ra tuyệt vọng và bất lực.  
Nơi này không phải Giang Nam, cô cũng không có biện pháp, huống chi bọn họ đều là chi thứ của Bạch gia, có thể đạt được tài nguyên ở Bạch gia thật sự là hữu hạn.  
Lúc này ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, lạnh lùng nói:  
- Nếu bây giờ ông tự mình đánh gãy hai tay hai chân, sau đó bồi thường 5000 vạn, ông còn có thể sống sót.  
Lời này vừa vang lên, mọi người vốn đồng tình Mạc Phàm sửng sốt.  
Khẩu khí của tiểu tử này cũng quá lớn rồi, không nhìn xem đối phương là ai.  
Quả thật Mã Hồng có 5000 vạn, nhưng ông ta sẽ lấy ra xin lỗi sao?  
Cho dù Đường Long đến đây, chưa chắc ông ta đã làm vậy?  
- Haizz, người trẻ tuổi hiện giờ đúng thật là, không biết trời cao đất rộng.  
Có người thở dài nói.  
Ánh mắt bọn họ nhìn Mạc Phàm đã không còn thương hại, chỉ có không biết phải nói gì.  
- Cái gì?  
Mã Hồng khẽ nâng mí mắt, giận quá hóa cười.  
ổ ầ ế ấ ồThuộc hạ của ông ta thì cười không dậy nổi, lão đại bọn họ là ai, cho dù là Đường Long cũng phải sợ ba phần, nếu không đã sớm bị Đường Long hợp nhất rồi.  
Đường Long đã không dễ chọc vào bọn họ, tiểu tử này là cái thá gì?  
- Tiểu tử, cậu cho rằng mình là lão gia tử Tần gia sao.  
Mã Hồng cười hỏi.  
- Lão gia tử Tần gia thấy tôi cũng phải cảm ơn ân cứu mạng.  
Mạc Phàm thản nhiên nói.  
Lúc này ngay cả Bạch Tiểu Hàn cũng không biết nói gì nữa.  
Cô ghét nhất loại đàn ông thích khoác loác, có thì có, không có thì không có, tại sao phải nói thành có làm gì?  
Nếu Mạc Phàm lợi hại như vậy, còn cứu Tần lão gia tử, sao cậu ta không nói mình cứu lãnh đạo quốc gia ấy?  
Sớm biết Mạc Phàm là người như thế, cô đã không đi ra giúp Mạc Phàm.  
Mã Hồng cười trêu tức, trong mắt hiện lên tàn nhẫn, thực sự nghĩ rằng mình là Mạc đại sư sao?  
- Ô, lợi hại vậy sao, vậy cậu bảo Tần lão gia tử đến đây một chuyến, tôi còn chưa thấy Tần lão gia tử trông như thế nào đâu, có phải anh minh thần võ như trong lịch sử miêu tả hay không, nếu hôm nay cậu không gọi được Tần lão gia tử đến, tôi sẽ đánh gãy hết tay chân cậu.  
Lúc này một giọng nói hùng hồn truyền từ bên cạnh đến.  
- Là ai muốn gặp lão phu, không gặp được tôi còn muốn đánh gãy tay chân ân nhân cứu mạng tôi sao?  
Giọng nói vang lên xong, một chiếc xe Mobile Home đứng cách bọn họ không xa.  
Cửa xe mở ra, một đám người bước xuống.  
Người đi đầu tóc tuyết trắng, tuy trên mặt có một ít chấm đen, da gầy bọc xương.  
Nhưng ánh mắt sắc bén và toàn thân nồng đậm thiết huyết, liếc mắt một cái sẽ làm người ta có cảm giác người này từng chỉ huy thiên quân vạn mã.  
Theo sau ông già này là một lão giả chống gậy, khí chất không khác người kia mấy.  
Bầu không khí lập tức vô cùng yên tĩnh.  
Hầu như mắt tất cả mọi người đều mở to, nhìn về phía lão giả này, trong mắt đều là khó mà tin nổi.  
- Đây, đây là…  
Ở thành phố Đông Hải người nào cũng có thể không biết, nhưng có một người không được, đó chính là Tần lão gia tử.  
Người đầu tiên bước xuống xe không phải ai khác, đúng là Tần lão gia tử danh chấn Đông Hải.  
Ngoại trừ Tần lão gia tử ra, Đường Long, Tần Kiệt cũng đi theo, phía sau còn có mấy cảnh vệ cầm súng lục.  
Mắt Bạch Tiểu Hàn chớp chớp, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.  
Sao cô có thể không biết Tần lão gia tử, một trong những tướng quân khai quốc, chỉ huy bộ đội giải phóng tỉnh Giang Nam là Tần lão gia tử, bây giờ bờ sông tỉnh Giang Nam còn có pho tượng của Tần lão gia tử.  
Lúc trước Mạc Phàm nói cậu ta là ân nhân cứu mạng Tần lão gia tử, cô không tin.  
Hiện giờ Tần lão gia tử đã tự mình đến đây, còn cần chứng cứ sao?  
Nhưng tuổi tiểu tử này xấp xỉ Tiểu Manh, sao có bản lĩnh lớn như vậy, chuyện này không khoa học lắm?  
Với thân phận của Tần lão gia tử, cho dù là tỉnh trưởng tỉnh Giang Nam, cũng không có tư cách khiến Tần lão gia tử tới đón.  
Sắc mặt Mã Hồng trắng bệch, vừa rồi ông ta còn rất đắc ý, lúc này miệng há to, mãi mà không nói nên lời.  
Ông ta chỉ thuận miệng nói một câu, Tần lão gia tử thật sự xuất hiện rồi.  
Ông ta chỉ từng thấy Tần lão gia tử trong sách thôi, nhưng Đường Long phía sau Tần lão gia tử, ông ta từng gặp vài lần.  
Tần lão gia tử và Lạc Phi nhìn thấy Mạc Phàm, tươi cười hiền hòa đi tới.  
- Mạc tiên sinh, hoan nghênh trở về Đông Hải, ở Nam Sơn có thuận lợi không?  
Tần lão gia tử khách sáo nói.  
Bọn họ biết được tin Mạc Phàm quay về, quyết định mang người đến đây nghênh đón.  
Tần lão gia tử vừa nói như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Mạc Phàm lại thay đổi.  
Một cái tên lóe lên trong đầu bọn họ: Mạc đại sư Đông Hải.  
Ngoại trừ Mạc đại sư thành phố Đông Hải ra, còn ai có thể khiến Tần lão gia tử đi xe đến tự mình nghênh đón?  
Nhưng ở đây không ai ngờ được, Mạc đại sư danh chấn Đông Hải lại là một đứa bé 16, 17 tuổi.  
- Chuyện này không khoa học lắm…  
Mạc Phàm nhướn mày, tin tức hắn quay về, hắn chỉ nói cho người trong nhà.  
Người Tần gia đúng là thần thông quảng đại, xem ra bọn họ đã mở mang kiến thức về cường đại của Bàn Long Tuyệt.  
- Cũng không tệ.  
Mạc Phàm thản nhiên nói.  
Hành trình đến Nam Sơn này, Trận Bàn của Tụ Linh Trận đã đủ, còn được một động phủ tông phái đầy đủ hết, có thể nói là thu hoạch rất phong phú.  
- Vậy là được rồi, lão phu chuẩn bị mấy bàn tiệc rượu, vì Mạc tiên sinh đón gió, Mạc tiên sinh có rảnh không?  
Tần lão gia tử cười nói.  
- Có.  
Mạc Phàm không từ chối, Tần Kiệt xem như là đồ đệ của hắn, bữa cơm này Tần gia phải đãi.  
- Nhưng tôi muốn thu thập đám người này trước.  
Mạc Phàm lạnh lùng nhìn đám Mã Hồng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.