Thần Y Trọng Sinh

Chương 339:




Không đợi Mạc Phàm mở miệng, A Hào nhíu mày, trầm giọng hỏi:  
- Mã Hồng, ông biết ông đang nói chuyện với ai không?  
Mã Hồng nhướn mày, liếc mắt nhìn A Hào vài lần, bộ dạng lập tức lộ ra bừng tỉnh đại ngộ.  
- Tôi còn tưởng là ai cơ, hóa ra là A Hào à, không phải cậu đi theo Đường Long sao, sao bây giờ lại làm vệ sĩ cho một thằng nhóc, xem ra làm vệ sĩ cũng không dễ dàng gì, gầy thành như vậy.  
A Hào gầy hơn lúc trước ông ta gặp, gầy đi một vòng, vừa rồi không có nhìn kỹ, đúng là không nhận ra.  
- Mã Hồng, miệng ông sạch sẽ một chút, ông còn dám vô lễ với Mạc tiên sinh thử xem, có tin tôi giết ông không.  
A Hào tức giận nói.  
Thân thể anh ta trải qua rèn luyện Phi Phong Chuy Pháp, mỡ dư thừa đều được rèn luyện, quả thật không giống lúc trước.  
Nhưng hắn hiện giờ chỉ cần Mạc Phàm ra lệnh, hoàn toàn có thể giết sạch đám Mã Hồng này.  
- Ôi, còn Mạc tiên sinh nữa chứ?  
Mã Hồng nhướn mày cười khinh thường, không sợ hãi nói.  
Ông ta lăn lộn ở thành phố Đông Hải lâu như vậy, người tuổi xấp xỉ Mạc Phàm có thể đè ép được ông ta chỉ có Tần công tử, Sở công tử, Đường công tử, không có ai họ Mạc.  
- A Hào đúng không, không phải tôi không nể mặt cậu, nếu là Đường Long lão đại cậu đến đây tôi lập tức quỳ xuống xin lỗi, nếu tiểu tử này là cháu nội bảo bối của Tần gia, con trai thị trưởng hay con trai của Đường Khôn, tôi cũng lập tức cút đi, cậu lấy Mạc tiên sinh ra hù ai thế, chẳng lẽ tiểu tử này còn có thể là Mạc đại sư danh chấn Đông Hải.  
Ông ta nói xong đi đến bên cạnh A Hào, vỗ vai A Hào nói.  
- Tôi nể mặt trước đây cậu đi theo Đường Long, không so đo với cậu, nhưng cậu không thể chắn con đường phát tài của tôi có hiểu không, nhanh cút ngay cho tôi.  
- Hừ, ông còn biết Mạc đại sư Đông Hải…  
A Hào hừ lạnh một tiếng.  
Không đợi anh ta nói ra thân phận của Mạc Phàm, Mạc Phàm đã ngăn lại.  
- Ông vừa nói cái gì, Đường Long đến đây ông sẽ quỳ xuống, nếu Mạc đại sư đến thì sao?  
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  
Mạc Phàm mở miệng, A Hào chủ động lùi sang một bên.  
Hai mắt Mã Hồng sáng lên, liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khinh thường.  
Ông ta không có tư cách quen biết Mạc đại sư trong truyền thuyết, Mạc đại sư phải có bộ dạng tiên phong đạo cốt, sẽ là đứa bé này sao?  
- Anh bạn trẻ, cậu đừng làm tôi sợ, lá gan của tôi tương đối nhỏ, còn mắc bệnh tim nữa, không thể bị dọa sợ được, nếu Mạc đại sư đến đây, tôi chỉ có thể đưa mệnh cho ông ấy, cậu đừng nói với tôi cậu là Mạc đại sư đấy nhé.  
- Những lời này, tôi sẽ không nói cho ông biết.  
Mạc Phàm cười khẽ.  
Danh tiếng là người khác tạo ra, danh tiếng vừa ra, thiên hạ kính như thần linh.  
- Tôi thấy cậu không thể là Mạc đại sư được, nếu không phải, có phải chúng ta nên tâm sự chuyện cậu đâm phải người anh em của tôi hay không?  
Mã Hồng nghiêng đầu, cười mỉa nói.  
- Ông muốn tâm sự thế nào?  
Mạc Phàm hỏi.  
- Đơn giản, tay của anh em tôi bị phế đi, đưa đến bệnh viện hơn phân nửa là phải cắt, trong nhà đều trông cậy vào cậu ấy kiếm tiền, bị Mạc đại sư đâm thành ra như vậy, không lấy 100 vạn thì cậu không có bản lĩnh, có phải không?  
Mã Hồng trêu chọc nói.100 vạn, bọn họ làm 1 năm cũng không kiếm được nhiều như thế.  
- 100 vạn?  
Mạc Phàm nhíu mày.  
Lúc này một giọng nói lạnh lùng truyền đến.  
- Tôi sẽ trả số tiền này.  
Lời này vừa vang lên, tất cả mọi người nhìn nơi phát ra tiếng, nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn mặc đồ thể thao thoải mái.  
- Oa, cô nàng này không tệ.  
Mã Hồng khẽ nâng mí mắt, khen ngợi.  
Cô bé này nhỏ tuổi một chút, nhưng phát dục không tệ, khuôn mặt giống như tượng ngọc điêu khắc, vô cùng xinh đẹp.  
Nếu có thể thu phục cô bé như vậy, ít nhất có thể khoác loác cả đời.  
- Anh, cô nàng này là một trong hai cô bé em nói với anh lúc trước đó, còn một người nữa, chắc ở gần đây thôi, tuổi còn nhỏ hơn, nhưng bộ ngực to như quả bóng chuyền.  
Mã Khôn nói rất bỉ ổi.  
Ông ta còn tưởng cô bé này chạy mất, không ngờ ở ngay gần đây, còn tự mình chạy tới, tối nay có phúc rồi.  
- Ừm, tôi đã biết.  
Mã Hồng cười dâm nói.  
Không thể không nói em trai ông ta không có thẩm mỹ lắm, vậy mà lần này ánh mắt không tệ, gặp được ngay cô bé như vậy.  
Bạch Tiểu Hàn đi đến bên cạnh Mạc Phàm, nhíu mày, còn đưa thẻ cho Mạc Phàm.  
Tiền trong thẻ vốn để cô dùng khi tới Đông Hải, không ngờ còn chưa hoàn thành chuyện đó, đã gặp phải chuyện này.  
Tuy cô cảm thấy ánh mắt Mạc Phàm nhìn bọn họ là lạ, không khác ánh mắt xú nam nhân nhìn chằm chằm bọn họ, cho nên có thành kiến với Mạc Phàm, nhưng cô không phải là người vong ân phụ nghĩa.  
Mạc Phàm giúp bọn họ một lần, cô không thể nhìn Mạc Phàm bị đám người này bắt nạt.  
- Tấm thẻ này cho cậu, cậu đưa thẻ cho bọn họ, giải quyết chuyện này xong, chúng ta coi như thanh toán hết rồi.  
Mạc Phàm nhướn mày, đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp Bạch Tiểu Hàn.  
Khi hắn học đại học gặp được Tuyết Nhi, Bạch Tiểu Hàn đã học năm tư đại học.  
Mỗi lần Bạch Tiểu Hàn đều nói không cho Tuyết Nhi gặp mặt hắn, cuối cùng luôn nói cho bọn họ nửa tiếng, hay là nói đây là lần cuối cùng.  
Kiếp trước thái độ của Bạch Tiểu Hàn đối với hắn không khác bây giờ lắm, bộ dạng xa cách.  
Mới nói xong Bạch Tiểu Hàn lại nói thêm một câu.  
- Cậu đừng nghĩ nhiều, Bạch gia chúng tôi không thích nợ nhân tình người ta nhất, cậu cầm lấy tấm thẻ này đi.  
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.  
- Tôi không định cho bọn họ 100 vạn.  
Nếu y tiên bất tử hắn cho đám giả bị đâm xe kia tiền, vậy hắn còn là y tiên bất tử sao?  
Bạch Tiểu Hàn nhíu mày, bực bội trong lòng.  
Tên gia hỏa này muốn làm gì đây?  
Cô có ý tốt tới giúp cậu ta, vậy mà cậu ta còn không cảm kích, cô chưa bao giờ gặp người nào như Mạc Phàm.  
Nếu chuyện gì cũng cần quyền giải quyết, vậy cần cảnh sát làm gì?  
Cô thu tay về, dỗi không để ý tới Mạc Phàm, ánh mắt lạnh như băng nhìn đám Mã Hồng đứng cách đó không xa.  
- Trong đây có 100 vạn, các người lấy đi, nhanh mang đám người của ông rời khỏi đây.  
Bạch Tiểu Hàn ra lệnh.  
Đám Mã Hồng nhếch miệng cười, đánh giá Bạch Tiểu Hàn.  
- Người phụ nữ này đúng là cay, dám nói chuyện với Hồng gia như vậy.  
Có tiểu lâu la cười nói.  
- 100 vạn này cho tôi hai người kia có thể cút đi, nhưng nếu cô và em gái cô muốn đi mà nói, còn cần 100 vạn nữa.  
Mã Hồng cười âm hiểm nói.  
- Vì sao?  
Sắc mặt Bạch Tiểu Hàn trầm xuống, lạnh giọng hỏi.  
- Cô xem vết thương trên người anh em tôi đi, hẳn là đều tính trên người các cô đi?  
- Ông, các ông…  
Sắc mặt Bạch Tiểu Hàn âm u, thầm kêu không hay.  
Cứu tiểu tử này, cuối cùng thêm mình vào rồi.  
- Chúng tôi làm sao, chúng tôi nói đúng mà, nếu cô không có tiền cũng không sao, buổi tối uống vài chén với chúng tôi, tôi đảm bảo không có ai dám tìm hai người gây phiền phức ở thành phố Đông Hải, đương nhiên cô cũng có thể để lại tiền rồi rời đi, chúng tôi lại tính sổ với hai người này tiếp.  
Mã Hồng cười dâm nói, cô bé xinh đẹp như vậy, nếu đã đến thành phố Đông Hải, có thể chạy trốn được sao?  
Buổi tối kéo cô ta đến KTV, thay trang phục cảnh sát, đi tất chân, chắc chắn nóng bỏng muốn mạng.  
- Chuyện này…  
Đôi mắt Bạch Tiểu Hàn khẽ đảo, vẻ mặt xoắn xuýt, nhất thời không biết nên làm gì bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.