Thần Y Trọng Sinh

Chương 318:




Mạc Phàm nhíu mày, hai chữ xuất hiện trong đầu hắn.  
- Đoạt xác?  
Sau khi con người chết, thân thể hủy diệt, linh hồi có thể đầu thai chuyển thế, cũng có thể mượn xác hoàn hồn, cái sau cũng có thể gọi là đoạt xác.  
Sau khi thân thể của một số tu sĩ cường đại bị hủy sẽ lựa chọn cái sau.  
Dù sao sau khi luân hồi chuyển thế, tu vi và trí nhớ đều biến mất toàn bộ, rất có khả năng còn vô duyên với tiên đạo.  
Cho nên một số người tự phong ấn thần hồn của mình vào đồ nào đó, một khi tìm được thân thể thích hợp sẽ mạnh mẽ đoạt xác, bóng đen này là như vậy.  
Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy Kim Tự Tháp kia và Trấn Sơn Phù hơi cổ quái, chỉ là không ngờ tới sẽ là một cái bẫy như vậy.  
Ánh sáng lạnh trong mắt Mạc Phàm lóe lên, nhắm mắt lại, lại mở mắt ra.  
Hắn đã đến trong một biển lớn mênh mông sóng xanh, ngồi khoanh chân, dưới người là Đạo Cơ của hắn, một tiểu tháp chỉ có bốn tầng.  
ể ắKhông gian biển lớn mênh mông này đúng là Thức Hải trong Linh Đài của hắn.  
Trước khi đến Trúc Cơ, rất khó tiến vào trong Thức Hải của mình, hiện giờ hắn đã đến Trúc Cơ trung kỳ, đối với hắn mà nói không có bất luận độ khó gì.  
Lúc này trong Thức Hải ngoại trừ hắn ra, còn có một lão giả hắc y đứng đối diện, mắt nheo lại, đôi mắt như độc xà, khóe miệng nhếch lên tươi cười tà mị.  
- Ông là ai?  
Mạc Phàm nhìn chằm chằm bóng đen này hỏi, sắc mặt không có một chút e sợ.  
“Hô hô!” Bóng đen này cười, Thức Hải vốn yên ả lập tức nhấc lên một mảnh sóng to gió lớn.  
- Tôi là Long Chấn Thiên chưởng môn của Âm Sơn Tông, tiểu tử, cậu vô cùng may mắn có thể đi đến đây, lão tử nhìn trúng thân thể của cậu rồi, cậu giao thân xác ra đây, trước khi cậu biến mất, cậu có thể nói một nguyện vọng của cậu cho tôi.  
- Ví dụ như cậu có mấy người phụ nữ muốn ngủ nhưng chưa ngủ được, nữ minh tinh, tổng giám đốc, hoa hậu giảng đường gì gì đó đều không sao, tôi có thể giúp cậu hoàn thành, đảm bảo sẽ cho chất lỏng của cậu ở trong cơ thể bọn họ, tốt nhất là đã kết hôn hay có bạn trai rồi, tôi thích loại này.  
Long Chấn Thiên nhìn Mạc Phàm chăm chú, cười dâm nói.  
Khi ông ta còn là chưởng môn của Âm Sơn Tông có một ham mê, đó là chơi phụ nữ có chủ.  
Bị nhốt ở trong này nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thân thể không tệ đi tới, đợi chiếm được thân thể tiểu tử này, chơi phụ nữ tiểu tử này muốn chơi đùa trước, coi như là làm chuyện tốt.  
- Long Chấn Thiên?  
Mạc Phàm nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới một người.  
Kiếp trước, hình như ở thành phố Nam Sơn có một tên ác đồ danh trấn Giang Nam, tên là Long Chấn Thiên.  
Có một đoạn thời gian, mỗi ngày thành phố Nam Hải đều có một người phụ nữ báo cảnh sát mình bị người ta cưỡng bức.  
Những người phụ nữ này không phải là người đã có chồng thì có bạn trai, tuổi từ 18 đến 40, không có một ai là độc thân, diện mạo đều không tệ.  
Vì thế cảnh sát phái nữ cảnh sát đã kết hôn giăng bẫy bắt Long Chấn Thiên.  
Long Chấn Thiên này thật sự mắc câu, kết quả không chỉ chơi nữ cảnh sát này trong cục cảnh sát thật sảng khoái, còn nghênh ngang thoát khỏi cạm bẫy cảnh sát bố trí, đạn cũng không dùng, lúc đi còn mang mấy nữ cảnh sát.  
Vài ngày sau mấy nữ cảnh sát này được đưa về, ngoại trừ một người độc thân tránh thoát một kiếp, tất cả những người khác bị chơi đùa mấy lần.  
Ông xã nữ cảnh sát đầu tiên bị Long Chấn Thiên cưỡng bức không chịu được lời đồn nhảm, không lâu sau liền tự sát.  
Nữ cảnh sát này mới kết hôn không lâu, đang chuẩn bị sinh đứa bé, hạnh phúc lập tức không còn nữa, vài ngày sau thi thể của cô được phát hiện ở nhà.  
Lúc đó chuyện này lan truyền điên cuồng ở tỉnh Giang Nam.  
Rất nhiều nữ khách hành hương đến thành phố Nam Sơn thắp hương bái phật sợ tới mức không dám đến đó.  
Phụ nữ có chồng và có bạn trai hoàn toàn sống trong sợ hãi, sợ buổi sáng tỉnh dậy mình trần truồng nằm bên cạnh người đàn ông xa lạ.  
Lúc ấy lão mẹ nghe nói thân thể bà ngoại không thoải mái muốn đi thăm, vì chuyện này mà không đi nữa.  
Chuyện này giằng co hơn một tháng, sau đó có tin tức nói Long Chấn Thiên bị đặc công vây quét mà chết trong núi, cụ thể thế nào hắn cũng không biết, phía chính phủ giải thích rất mơ hồ, dù sao cuối cùng Long Chấn Thiên cũng chết.  
Tên giống, thực lực cảnh sát cũng không làm gì được, yêu thích giống hệt.  
Nếu hắn đoán không sai, tám chín phần mười Long Chấn Thiên kia đoạt xác Long Trường Không.  
Nếu không phải hắn xuất hiện, Trấn Sơn Phù đã ở trong tay Long Trường Không rồi.  
Long Trường Không cầm hai thứ Trấn Phù và Trấn Sơn Phù này, thực lực đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, mang theo quỷ vương đi đến đây cũng không có vấn đề gì.  
Chỉ là ông ta không thể ngờ mở phong ấn Âm Sơn ra, chiếm được một tông phái phúc địa là chuyện tốt, nhưng là cạm bẫy.  
Chỉ là cũng ác giả ác bảo, một cầm thú bị một súc sinh tu hú khác chiếm tổ chim khách.  
- Là ông phong ấn sơn cốc này?  
Mạc Phàm hỏi.  
- Không sai, ha ha.  
Long Chấn Thiên cười âm hiểm nói.  
Trận bạo loạn năm đó, ông ta bị người ta hủy đi thân thể.  
May mà thần hồn của ông ta có vẻ cường đại, liền phong ấn sơn cốc này, lấy linh khí trong sơn cốc ôn dưỡng thần hồn của ông ta, đợi hậu nhân Âm Sơn Tông mở phong ấn này ra, ông ta có thể nhân cơ hội đoạt xác.  
- Thế nào, tiểu tử cậu giơ tay chịu trói, hay là tôi cắn nuốt cậu?  
Long Chấn Thiên nhìn Mạc Phàm, cười đắc ý nói.  
Lúc thân thể ông ta bị hủy là cao thủ Tiên Thiên võ pháp song tu, thần hồn cường đại hơn người bình thường nhiều.  
Trải qua mấy năm ôn dưỡng, thần hồn không hao tổn một chút nào, trái lại càng cường đại hơn chút.  
Thức Hải của tiểu tử này chỉ có 4 tầng Đạo Cơ, chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, tuy không biết tại sao lại có màu tím, nhưng thần hồn có thể mạnh hơn ông ta sao?  
Nếu tiểu tử này dám phản kháng, ông ta cắn nuốt thần hồn là được rồi, sớm hay muộn thân thể này cũng là của ông ta.  
16 tuổi đã tới Trúc Cơ trung kỳ, thiên phú nghịch thiên như vậy, đợi một thời gian nữa, cả Hoa Hạ này còn ai là đối thủ của cậu ta?  
Phải biết rằng ông ta 30 tuổi mới tới Trúc Cơ trung kỳ.  
Đến lúc đó ông ta không những giết được toàn bộ đám bạo loạn kia, còn có thể tiếp tục phong hoa tuyết nguyệt, muốn chơi người phụ nữ nào thì chơi người đó.  
- Giơ tay chịu trói, vậy không có khả năng.  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
- Hửm?  
Long Chấn Thiên nhướn mày, lắc đầu cười, hàn quang trong mắt như kiếm mang.  
Nếu Mạc Phàm không phản kháng, mặc cho ông ta cắn nuốt, rất nhanh ông ta sẽ nắm giữ được thân thể Mạc Phàm, không xuất hiện hiện tượng bài xích.  
Nếu Mạc Phàm có một chút tâm tư phản kháng, vậy phiền phức rồi, cho dù thần hồn ông ta mạnh hơn Mạc Phàm rất nhiều, nhưng dù sao đây là thân thể Mạc Phàm, cần thời gian dài mới dung hợp hoàn toàn thân thể này.  
- Tiểu tử, tôi có thực lực phong ấn sơn cốc này, thì có nắm chắc cướp được thân thể cậu, tôi khuyên cậu đừng phản kháng thì tốt hơn, nếu không tôi đoạt thân thể cậu xong thì nuốt trí nhớ của cậu, đến lúc đó sẽ về nhà cậu, nam thì giết chết toàn bộ, nữ thì đẩy ngã, cậu cảm thấy bọn họ nhìn thấy cậu như vậy, sẽ có biểu cảm gì?  
Long Chấn Thiên cười quỷ dị nói, bay về phía Mạc Phàm, bộ dạng như muốn ra tay.  
Mạc Phàm nheo mắt, ánh mắt sắc bén gấp bội, như hàn băng lợi kiếm.  
Nếu hắn thật sự bị đoạt xác, hậu quả thật sự đáng sợ, chỉ là…  
- Vậy ông thử xem.  
Mạc Phàm đứng dậy, lạnh lùng nói.  
Gương mặt bình tĩnh, lãnh khốc làm Long Chấn Thiên hơi ngẩn ra, thế đi không khỏi bị kiềm hãm, đứng ở chỗ cách Mạc Phàm 3 mét.  
- Tiểu tử, cậu không sợ tôi thật sự đến nhà cậu, chơi tất cả phụ nữ nhà cậu một lần sao?  
- Sợ sao?  
Mạc Phàm cười mỉa.  
- Chuyện tôi sợ không nhiều lắm, không sợ nhất là bị đoạt xác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.