Thần Y Trọng Sinh

Chương 317:




- Đây là bia trấn phủ sao?  
Chu Trường Hoằng vô cùng kinh ngạc nói.  
Sư phụ ông ta cũng từng suy đoán, tông phái này bị phong ấn ở nơi khác.Nhưng sư phụ ông ta dùng rất nhiều loại phương pháp, cũng từng thử rất nhiều trước thạch bích này, nhưng cho đến bây giờ cái thạch bích này không có phản ứng gì, cuối cùng mới từ bỏ.  
Mạc Phàm vừa tới đường thông tới đảo giữa hồ xuất hiện rồi.  
- Ừm.  
Mạc Phàm gật đầu:  
- Cho tôi mượn pháp bàn quỷ vương của ông dùng một chút.  
Hiện giờ thực lực của hắn chưa khôi phục hoàn toàn, mang theo quỷ vương này còn có thể giúp được chút gì đó.  
- Được.  
Chu Trường Hoằng lấy pháp bàn quỷ vương ra không chút do dự.  
- Hai người đợi ở chỗ này, tôi vào xem.  
Mạc Phàm nhận lấy pháp bàn, dặn dò một câu liền muốn theo bạch quang lên đảo.  
Không đợi hắn đi hai bước, tiểu hồ ly nhảy lên vai hắn, híp đôi mắt ân cần nói:  
- Mộc Đầu, ta đi với ngươi, dù sao bản tiểu thư cũng đến Trúc Cơ trung kỳ, nói không chừng có thể giúp được ngươi.  
Phong ấn vừa mở ra, chắc chắn bên trong có rất nhiều thứ tốt, đi vào cùng Mạc Phàm, như vậy có thể cướp trước mấy thứ tốt nhất.  
- Chắc chắn bên trong có không ít cơ quan, ngươi muốn đi vào cùng ta sao?  
Mạc Phàm cười hỏi.  
- Cơ quan?  
Tiểu hồ ly sửng sốt, nhảy xuống bả vai Mạc Phàm không chút do dự, dùng chân trước vẫy vẫy với Mạc Phàm:  
- Ta không liên lụy đến ngươi nữa, ta ở bên ngoài đợi ngươi, nhớ mang đồ ăn ngon cho bổn đại tiểu thư.  
Mạc Phàm lắc đầu cười, lập tức đi về phía tiểu hồ.  
Hai tiếng trôi qua, đường Mạc Phàm đi xuất hiện thềm đá, đến trên đảo giữa hồ.  
Ở giữa có một số cơ quan, nếu thực lực hơi yếu một chút hay người bình thường chắc chắn không thể tiến vào.  
Hắn mang theo quỷ vương cũng hao phí nhiều khí lực, mới loại được tất cả cơ quan.  
Hắn nhìn tiểu đảo trước mắt, diện tích đảo giữa hồ không lớn, bằng 6 sân bóng cộng lại.  
Bên trên ngoại trừ một Kim Tự Tháp hình đài cao thì không còn gì khác.  
Kim Tự Tháp cao khoảng 9 mét, do từng khối cự thạch dựng thành, bên trên khắc đầy phù văn nòng nọc phức tạp, bạch quang tỏa ra trên thạch bích là từ đỉnh tháp chiếu xuống.  
Mạc Phàm phóng ra cảm ứng quét một vòng xung quanh, hắn nhíu mày, lúc này mới lên tháp.  
Trên tháp có cái máng khảm, hình dạng giống Trấn Sơn Phù trong tay hắn, nhưng lớn hơn Trấn Sơn Phù rất nhiều.  
Trấn Sơn Phù chỉ to bằng nắm tay đứa bé, cái máng khảm này thì bằng cái bát to.  
Hắn nhíu mày lấy Trấn Sơn Phù ra, rót linh khí vào bên trong.  
Hào quang trên Trấn Sơn Phù chớp lóe, ngọc phù lập tức biến thành bằng cái máng khảm.  
Hắn thu hồi linh khí, vừa định để Trấn Sơn Phù vào trong máng khảm, Trấn Sơn Phù lại biến thành hình dạng ban đầu.  
Hắn nhướn mày thử lại vài lần, cũng đều như vậy.  
Rót linh khí vào bên trong Trấn Sơn Phù lập tức biến lớn, chỉ cần hắn dừng đưa linh khí vào Trấn Sơn Phù lập tức nhỏ đi.  
Không phải hắn chưa từng dùng Trấn Sơn Phù, kiếp trước thân là y tiên bất tử, hắn có mấy chục động phủ, nhưng không có một cái Trấn Sơn Phù giống như cái này.  
Do dự một lát, hắn vừa rót linh khí vào vừa để Trấn Sơn Phù vào trong máng khảm.  
Mới bỏ vào máng khảm, một lực hút cường đại từ Trấn Sơn Phù dâng lên, vậy mà linh khí trong cơ thể hắn không thể khống chế được dũng mãnh lao vào trong Trấn Sơn Phù.  
Sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí trong cơ thể giống như căn bản không do hắn khống chế, ngay cả Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công đều không có tác dụng gì.  
Theo linh khí rót vào, một đạo bạch quang phóng từ trong Kim Tự Tháp lên trời.  
Trời vốn đã tối thui không có ánh sáng lập tức sáng như ban ngày, bạch quang chia ra làm tám, như sao băng xẹt qua bầu trời rơi xuống tám nơi trong sơn cốc, một nơi trong đó là phòng luyện khí Mạc Phàm mới vào lúc trước.  
“Rầm!” Một tiếng vang thật lớn, cả sơn cốc giống như bị động đất, xóc nảy kịch liệt.  
Đất rung núi chuyển, mặt hồ sôi trào.  
“Rắc rắc!” Chỗ bạch quang rơi xuống, mặt đất nứt ra.  
Một đám sơn động mở ra, hay là một kiến trúc cổ xưa có phong cách như miếu thờ, lóe lên phù văn sáng bóng, chậm rãi từ dưới đất lên.  
Chu Trường Hoằng, tiểu hồ ly và A Hào nhìn một màn kinh người này, tất cả sợ ngây người.  
Đây là tông phái chân chính sao?  
Tuy Chu Trường Hoằng là người của Âm Quỷ Tông, coi như là tông phái nhưng chỉ có cái miếu nhỏ, sau này bị đám thổ phỉ diệt môn.  
Dáng vẻ không giống như Âm Sơn Tông, tĩnh là dựa vào sơn cốc được nước bao quanh, động lại là mảng lớn kiến trúc từ dưới đất, từ trong núi ra, vượt xa phạm vi hiểu biết của bọn họ.  
Tuy Âm Quỷ Tông và Âm Sơn Tông chỉ khác một chữ, nhưng so với Âm Sơn Tông thì không đáng là gì.  
- Đây mới là tông phái.  
Mắt Chu Trường Hoằng mở to, ngơ ngẩn nói.  
Trong mắt tiểu hồ ly lóe sáng, cũng vô cùng kích động.  
Tuy nó được truyền thừa trí nhớ về Thanh Khâu Nhất Tộc, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy tòa nhà và động phủ dưới nền đất, hiện ra trong núi.  
Phải biết rằng cảm giác xem phim và xem ở hiện trường tuyệt đối không giống nhau.  
A Hào như đang xem phim điện ảnh Hollywood, kinh ngạc một lúc lâu mà không nói nên lời.  
Anh ta đi theo Mạc Phàm cũng coi như nhìn thấy không ít thế diện, pháp thuật thiên kỳ bách quái, hồ ly có thể nói, lúc này cũng không nhịn được nói:  
- Đây, đây là thật sao?  
Anh ta hoàn toàn không tin vào hai mắt mình.  
Không chỉ bốn phía sơn cốc không ngừng xuất hiện tòa nhà, kiến trúc như măng mọc sau mưa cũng nhanh chóng hiện lên trên đảo nhỏ.  
Rất nhanh đảo nhỏ trụi lủi xuất hiện cao ốc như rừng, xa hoa, hơi thở tang thương của đại tông phái biểu lộ ra.  
Những kiến trúc này vừa xuất hiện, linh khí nồng đậm từ trong hồ nước bốc lên.  
Chỉ trong vài phút, sơn cốc vốn nồng đậm linh khí lại tăng lên không chỉ gấp mười lần.  
Linh khí nồng đậm bay tới trên không sơn cốc, bị một đạo quầng sáng trong suốt ngăn lại, hình thành một vùng giống như mây giống như sương.  
Bạch quang lóe lên, mây mù lượn lờ, giống như một phủ đệ của tiên gia.  
Nhưng mà Mạc Phàm ở trên Kim Tự Tháp cảm nhận được khác thường xung quanh, lông mày hắn nhíu chặt lại.  
Phong ấn mở ra nhưng linh khí của hắn không có dừng lại.  
Trấn Sơn Phù bình thường chỉ cần chút linh khí kích hoạt trận pháp, có thể giải trừ Phong Sơn Đại Trận.  
Trấn Sơn Phù này lại giống như hắc động, điên cuồng hấp thu linh khí trong cơ thể hắn.  
Chỉ trong phút chốc linh khí trong cơ thể hắn đã thấy đáy, khuôn mặt hắn vốn khó coi càng khó coi hơn.  
Hắn thử rút tay ra, nhưng tay hắn giống như dính ở bên trên, không nhúc nhích được.  
Mãi đến khi chút linh khí cuối cùng trong cơ thể hắn bị hút vào trong Trấn Sơn Phù, lúc này lực hút trên Trấn Sơn Phù mới biến mất.  
Hắn vội vàng rút tay ra, vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công khôi phục linh khí bị rút đi.  
Trấn Sơn Phù này quá quỷ dị, hắn không thể không cẩn thận, không có linh khí hắn không thể dùng bất cứ pháp thuật nào.  
Không để hắn khôi phục một chút linh khí, lúc này một giọng nói âm trầm truyền từ trong Trấn Sơn Phù ra.  
- Lão tử đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được một người đi tới nơi này, tiểu tử, tư chất của cậu không tệ, 16, 17 tuổi đã có tu vi cỡ này, cho dù là lão tử năm đó cũng kém xa cậu nhiều, cậu đã đến đây thì là có duyên, thân thể của cậu tôi muốn.  
Nói xong một bóng đen bay từ trong Trấn Sơn Phù ra, lập tức bay về phía Mạc Phàm.  
Sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, thầm kêu không hay.  
Hắn vội vàng muốn thi triển pháp thuật, nhưng linh khí bị Trấn Sơn Phù hấp thu không còn, Lôi Tiêu Thuật trên tay căn bản không thể thi triển ra, bóng đen kia đã chui vào trong Thức hải của hắn.  
- Tiểu tử còn muốn phản kháng à, pháp lực đã bị rút sạch, cậu không làm gì được đâu, ngoan ngoãn để tôi đoạt xác đi, khà khà!  
Một bóng đen tiên phong đạo cốt xuất hiện trong Thức Hải của Mạc Phàm, vẻ mặt đắc ý cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.