Thần Y Trọng Sinh

Chương 245:




Cho dù là Tiên Thiên Tông Sư nội khí cũng có hạn, khôi phục rất chậm.  
Không có nội khí, võ giả không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu, không phải Mạc Phàm sẽ bị giết như con chó sao.  
Sắc mặt Mạc Phàm như thường, lạnh lùng nói:  
- Cho dù không có linh khí, giết ông vẫn dễ như làm thịt chó, chuẩn bị sám hối với cha mẹ ông đi.  
Súc sinh giống như Tuệ Năng, không xứng sống trên cõi đời này.  
Tân niệm hắn khẽ động.  
“Rắc rắc!” Một tiếng Kinh Lôi vang lên, lôi quang tự nhiên xuất hiện trong tay hắn, xung quanh sáng rực, lôi đình khủng bố có năng lực chôn vùi từ trên người hắn tản đi.  
Tuệ Năng không sợ chút nào, khóe miệng hiện lên nụ cười khinh thường. Ông ta đã thử uy lực của lôi điện này rồi, một dòng lôi điện căn bản không đủ làm ông ta bị thương.  
Nếu Mạc Phàm vẫn còn ở thời kỳ hưng thịnh, ông ta sẽ lập tức bỏ chạy, nhưng bây giờ Mạc Phàm căn bản không phải đối thủ của ông ta.  
Nếu không chịu nghe lời ông ta, vậy thì giết.  
Mạc Phàm chết, một đám phàm nhân người nhà cậu ta còn không phải như thái rau, 6 món pháp khí sẽ thuộc về ông ta rồi.  
- Tiểu tử, thiên đường có đường cậu không đi, địa ngục không của cậu xông tới, xem ra tôi chỉ có thể tiễn cậu một đoạn đường.  
Tuệ Năng vận chuyển nội kình, kinh phong lập tức bay xung quanh ông ta, Phật y của ông ta khẽ tung bay.  
Mạc Phàm đứng yên tại chỗ híp mắt nhìn chằm chằm Tuệ Năng, sắc bén lóe  
lên không ngừng.  
Tuệ Năng thấy Mạc Phàm không nhúc nhích, ông ta cũng không vội giết Mạc Phàm, cười đắc ý nói:  
- Thế nào, không phải tiểu tử cậu muốn giết tôi sao, có phải không đủ nội khí, muốn giết tôi nhưng không giết được, muốn suy xét ý kiến của tôi hay không? - Tôi đang suy nghĩ giết ông như thế nào.  
Mạc Phàm lạnh lùng nói.  
Giết tôi thế nào, ha ha!  
Tuệ Năng cười, giống như nghe được một chuyện rất buồn cười.  
Mạc Phàm chỉ có thể sử dụng món pháp bảo kia, thì giết ông ta thế nào.  
- Cậu nghĩ giết tôi thế nào à, tôi cho cậu giết đó, hay là như vậy đi, cậu tìm cho tôi mấy chục phụ nữ cá tính lại thành thục đưa lên giường tôi, để tôi chết sung sướng được rồi?  
Trong mắt Tuệ Năng lóe lên dâm quang, trêu tức nói.  
Mạc Phàm cười lắc đầu, ánh mắt trở nên phát lạnh:  
- Ông đừng nghĩ đến chuyện chết sung sướng, vẫn nên là róc xương trả cha, róc thịt trả mẹ tốt hơn.  
Nếu Tuệ Năng này ngay cả cha mẹ cũng giết, vậy dùng xương thịt trên người trả nợ đi.  
- Róc xương trả cha, róc thịt trả mẹ.  
Tuệ Năng hơi sững sờ, sau đó cười to:  
- Quả nhiên Mạc đại sư rất hiếu thuận, nếu như vậy tôi róc xương thịt cậu ra, làm bàn thịt nướng cho cha mẹ cậu, để bọn họ ăn no một bữa đi, bây giờ tháo cánh tay cậu xuống trước nhỉ. Chân ông ta khẽ động, mặt đất lập tức nứt ra, cả người như viên đạn bay về phía Mạc Phàm.  
Năm ngón tay trong trạng thái vồ lấy, kình phong đảo qua đầu ngón tay ông ta, giống như đao phong cắt không khí, kèm theo âm thanh phong lôi chộp lấy cánh tay Mạc Phàm.  
Còn chưa chạm vào người Mạc Phàm, cây đại thụ sau lưng Mạc Phàm đã lắc lư điên cuồng.  
Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, giống như không nghe thấy Tuệ Năng nói, cổ tay khẽ lắc.  
Lôi đình trong tay hắn lập tức kéo dài, biến thành hình cái kiếm, phát ra âm thanh “Tí tách” vô cùng sắc bén. Khóe miệng Tuệ Năng nhếch lên, cười khinh thường.  
Lỗi điện này cùng lắm khiến ông ta vô cảm một lúc, căn bản không có tác dụng  
gì, ông ta không có trốn tránh, lập tức chộp lấy Mạc Phàm, ánh mắt hung dữ hơn vài phần.  
Trong chớp mắt Tuệ Năng đến bên cạnh Mạc Phàm, bắt lấy cánh tay hắn. Khóe miệng Tuệ Năng nhếch lên, lực tay mạnh hơn muốn kéo cánh tay Mạc Phàm  
ra.-  
- Hå?  
Lông mày Tuệ Năng nhíu lại. Lực tay của ông ta rất mạnh, bả vai gầy  
yếu của Mạc Phàm như một khối sắp thép, ông ta kéo mãi mà không động chút nào.  
Tươi cười trên mặt Tuệ Năng lập tức cứng ngắc, sắc mặt thay đổi, cơ thể tiểu tử này cường hãn vậy sao?  
Cho dù là đồng cũng phải biến hình dưới lực lượng nội kình của ông ta.  
- Tiểu tử, sao cơ thể cậu cường như vậy?  
- Cường sao?  
Vẻ mặt Mạc Phàm vô cùng lạnh nhạt.  
Cửu Đoạn Luyện Thể Thiên hắn chỉ dùng Thứ Thần Châm đoạn thứ nhất và  
đệ nhất châm Thứ Huyết Châm trong đoạn thứ hai, chỉ vậy đã cường đại, nếu  
là hắn dùng hết Cửu Đoạn Luyện Thể Thiên, không biết Tuệ Năng này sẽ có cảm tưởng gì. Cửu Đoạn Luyện Thể Thiên cũng chỉ là luyện thể sơ cấp, sau đó còn có phương pháp luyện thể trung cấp, cao cấp, vậy sẽ có trình độ gì?  
- Chỉ có thể nói ông quá yếu. Nói xong lôi kiếm trong tay hắn đánh xuống cánh tay Tuệ Năng không gây thương tổn cho hắn.  
Trong chớp mắt lôi quang hóa thành tia kiếm như sợi tóc, trực tiếp chui vào trong cánh tay Tuệ Năng.  
- Cái gì?  
Tuệ Năng nhìn thấy màn này sắc mặt thay đổi, vội vàng lùi về phía sau. Không phải lôi điện sao, sao có thể biến thành như vậy?  
Ngay sau đó sắc mặt ông ta càng vô cùng khó chịu.  
“Tí tách...”22 Lôi điện biến thành tia kiếm chui từ cổ tay Tuệ Năng vào cánh tay ông ta. Bắp thịt trên cánh tay ông ta lập tức rơi xuống, lộ ra cánh tay chỉ có xương cốt  
không có máu thịt, trong không khí tràn ngập mùi thịt bị khét.  
“A...” Tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết vang lên trong công viên, gương mặt hung dữ của Tuệ Năng càng khủng bố thêm vài phần.  
Xú tiểu tử, không phải nội khí của cậu đã tiêu hao gần hết sao?  
Tôi có nói tôi có nội khí à?  
Mạc Phàm cười khinh thường nói.  
Hắn đường đường là y tiên bất tử, có cũng là linh khí, sau này là tiên khí, nội khí là cái thá gì? - Lôi điện này là?  
- - Kiếm trong tay một đứa bé và kiếm trong tay cao thủ sẽ giống nhau sao? Mạc Phàm khinh thường nói. Uy lực của Lôi Tiêu Trận tạo ra có hạn, nhưng ở trong tay hắn, hắn có thể thoải mái biến hóa Lôi Tiêu hơn một ngàn loại, mỗi loại có uy lực khác nhau.  
Lôi hóa tia khí chỉ là một loại trong đó.  
Đây là Lôi Tiêu, nếu là hỏa mà nói, hắn có thể biến hóa vạn chủng, dù sao thân  
là y tiên, hắn chơi đùa với lửa rất nhiều.  
- Cậu!  
Tuệ Năng không chịu được đau đớn, ông ta ôm lấy cánh tay xương trắng mắt nhanh chóng đảo quanh.  
- Tiểu tử, cậu đợi đó, Tu La Tông chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu. Nói xong ông ta không chút do dự lao đi, nhảy hơn mười thước xa. Mạc Phàm thần bí vượt xa tưởng tượng của ông ta, nếu không chạy có khả năng sẽ như Mạc Phàm nói, róc xương trả cha, róc thịt trả mẹ, ông ta không muốn như  
vậy.  
Cha mẹ đều chết rồi, có gì phải trả, nếu lựa chọn một lần nữa, ông ta vẫn giết  
bọn họ.  
- Còn muốn chạy, tôi đã nói róc thịt, róc xương ông rồi, ông đừng nghĩ chạy  
được.  
Mạc Phàm lạnh lùng nói. Loại súc sinh này, vì tu luyện ma công mà giết cha mẹ mình, còn có ý đồ giết người nhà hắn, để ông ta chạy trốn hắn không là y tiên bất tử.  
Ý niệm hắn khẽ động, linh khí cuồn cuộn chui vào, lôi quang trong tay lại tăng vọt, cường đại hơn vừa rồi đâu chỉ mười lần.  
Hắn giơ kiếm chém về phía Tuệ Năng đang chạy trốn, lôi quang lập tức như dây chuyền lao nhanh trong không trung, khàn giọng gào thét bay về phía  
Tuệ Năng.  
“Rắc rắc!”  
Tuệ Năng nhanh đến mấy cũng không bằng sét, trong chớp mắt nó đã đuổi  
theo, lôi quang hóa tia chui vào trong cơ thể Tuệ Năng.  
“A a a...” Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, mãi mà không yên tĩnh lại. Tuệ Năng rơi xuống đất chỉ còn lại một bộ xương trắng mặc tăng bào, xương cốt vặn vẹo kịch liệt, rõ ràng là đau đớn.  
Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi muốn gọi Đường Long đến xử lý.  
- Thân ái, anh chậm rãi bay...  
Chuông điện thoại di động vang lên, không phải điện thoại của hắn mà của Tuệ Năng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.