Thần Y Trọng Sinh

Chương 229:




Sắc mặt Lý Thường Thanh trầm xuống, giống như bị người ta tát mấy cái. Vừa rồi ông ta thật sự quá tự đại, đừng nói là ông ta, cho dù Đường Long đến đây cũng không dám muốn mặt mũi.  
Không đợi ông ta mở miệng, Ngô Hân đứng bên cạnh xen miệng vào, tươi cười ninh nọt.  
- Hóa ra là đại tiểu thư Khổng gia, thật sự là thất kính, xe đại tiểu thư Khổng gia  
bị đụng phải, sao có thể bỏ qua như vậy được.  
“Hừ!” Ngô Quân liếc mắt nhìn Ngô Hân đầy khinh bỉ, cười nói:  
- Vẫn còn có người thức thời, bà nói xem nên làm sao bây giờ.  
Ngô Hân cũng không tức giận, bộ dạng tiểu nhân như trước.  
- Khổng đại tiểu thư, cô xem như vậy được không, đâm chiếc xe này là cô gái kia, chúng tôi chỉ đi ngang qua, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, cô coi như chúng tôi không tồn tại được không?  
Ngô Hân mới mở miệng, sắc mặt Chu Hiệt trầm xuống, tâm tình chìm vào đáy cốc.  
Nếu không có đám cha Mạc Phàm, đám nhuộm tóc xanh biếc này đã mang cô đi. Nếu như đổ hết mọi chuyện lên người cô, cô thật sự không biết nên làm gì bây giò.  
Trái lại cô thì không sao, dù sao cô đã sớm muốn đi gặp cha mẹ, nhưng không có cô trói buộc, em trai cô.  
Đám Khổng Tuyên nhìn nhau cười, trên mặt lộ ra cân nhắc.  
Đám cha Mạc Phàm nhíu mày lại, nhìn Ngô Hân đầy bất mãn.  
- Ngô Hân, bà nói cái gì, đám ranh con này đâm chị dâu bị thương, không có cô gái này thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi, cứ vậy thôi, nghĩ đơn giản quá nhỉ, nghĩ người Mạc gia chúng tôi dễ bắt nạt như vậy sao.  
Chú ba Mạc Phàm tức giận nói.  
Tuy Mạc gia không phải đại gia tộc, nhưng không phải dám làm không dám chịu.  
- Mạc gia, các cậu nghe nói đến Mạc gia ở Đông Hải chưa?  
Ngô Quân cười khinh bỉ hỏi.  
- Mạc gia là cái thá gì, sửa chữa cống thoát nước, chuyển gạch, hay là mở quán bán hoa, chưa từng nghe nói đến, nhưng mà bộ dạng hai cô gái này không tệ, bao nhiêu tiền một đêm thế. Người đàn ông tên Khổng Lâm nhìn chằm chằm Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ cười dâm nói.  
Các người đừng quá đắc ý, đợi lát nữa anh trai tôi đến, các người sẽ biết Mạc gia chúng tôi là ai.  
Bên cạnh cha Mạc Phàm, Tiểu Vũ bĩu môi nhìn đám người này nói.  
- Tiểu Vũ, câm miệng, ở đây đến lượt trẻ con như cháu nói chuyện à, thực sự nghĩ anh trai mình là ai chứ, có thể đấu với Khổng gia, một đám phiền phức, vừa đến thành phố Đông Hải đã gây chuyện, sớm biết thế đã không mời các người đến đây.  
Ngô Hân quát lên.  
Nếu như đối phương là người bình thường, tất nhiên bọn họ sẽ không đứng về đối phương, chắc chắn sẽ giẫm mạnh đối phương xuống, trước khi bồi thường phải xin lỗi, khoe khoang trước mặt thân thích.  
Nhưng đối phương là Khổng gia, lúc này còn không nhanh cúi đầu có phải ngốc hay không?  
- Ngô Hân bà nói gì thế, chúng tôi thèm chắc...  
Chú ba Mạc Phàm nhíu mày nói. Bây giờ xưởng dược buôn bán rất tốt, có  
rất nhiều người mời bọn họ ăn cơm, bọn họ đều từ chối.  
Không phải nể mặt Lý Thường Thanh là anh rể bọn họ, ai sẽ đi xa đến nội thành ăn một bữa cơm.  
Bác cả và cha Mạc Phàm vội vàng liếc mắt ra hiệu với chú ba Mạc Phàm, hai  
mắt chú ba Mạc Phàm gần như phun ra lửa, vẫn lùi xuống.  
- Ôi trời, xưởng dược buôn bán tốt một chút thì nghĩ cánh cứng cáp, không phải lão Lý nhà chúng tôi giúp các người địa điểm, các người đâu xây được xưởng dược lớn như thế, không muốn trêu chọc phiền phức mà nói thì câm miệng lại, nếu không lát nữa chúng tôi sẽ không bảo vệ được các người. Ngô Hân lạnh nhạt nói, giống như quát đám thuộc hạ.  
- Đủ rồi!  
Sắc mặt Lý Thường Thanh xanh mét, lạnh giọng nói với Ngô Hân. Ngô Hân lạnh lùng liếc đám cha Mạc Phàm một cái, sau đó dời mắt nhìn đám  
Khổng Tuyên, lập tức nở nụ cười nịnh not.  
- Khổng đại tiểu thư, thân thích nhà tôi từ nông thôn đến nên không hiểu chuyện, các cô đừng chấp nhặt với bọn họ, hay là chúng tôi mời mọi người ăn bữa cơm, coi như tính bồi tội, cô gái không có mắt kia tôi thấy là không có bằng lái, tự dưng quay đầu giữa đường, mọi người nhìn mà làm đi, cô thấy như vậy được chưa?  
- Ăn cơm thì thôi, tôi không thiếu bữa cơm như thế, nhưng bà đã thức thời như vậy, cũng không phải không thể bỏ qua cho các người, chỉ cần ba lão già kia chui qua háng chúng tôi, sau đó hai cô gái kia đi hóng gió với chúng tôi, uống chút rượu, ngủ một tối, chuyện này sẽ coi như không có gì, cô gái ngốc kia thì tôi sẽ xử lý.  
Khổng Tuyên nhếch miệng, cười mỉa nói.  
Ba lão già Khổng Tuyên chỉ là ba anh em lão cha Mạc Phàm, hai cô gái là chỉ Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ.  
Đắc tội Khổng gia cô ta, đâu bỏ qua dễ như vậy.  
- Khổng tiểu thư uy vũ.  
Ngô Quân vươn ngón tay cái với Khổng Tuyên, khoát tay với đám người phía sau:  
- Còn thất thần làm gì, nhanh đứng vững.  
“A a a...” Tiếng ồn ào vang lên, hai chân đám quần áo lụa là mở ra, đứng thành một hàng.  
- Lão già kia, các ông tự mình bò qua, hay là đợi lát nữa chúng tôi đánh các ông phải bò qua, tôi khuyên các ông vẫn nên tự mình bò qua đi, nếu không không biết tay chân các ông có chịu được quyền cước của chúng tôi hay không. Ngô Quân cười như điên nói. Đám người vây xem đều nhao nhao lắc  
đâu.  
Những người này có tiền có thế, đều xem mạng người khác như cỏ rác.   
Lúc trước con đường này từng xảy ra đua xe đâm người bị thương, một đám học sinh tiểu học mới tan học, được nữ giáo viên sắp xếp thành hàng đi qua  
đường cái.  
Mấy tên quần áo lụa là đua xe, còn uống rượu, căn bản không có ý giảm tốc độ lái thẳng đến.  
Lúc ấy nữ giáo viễn dẫn đội lanh tay lẹ mắt đẩy mấy học sinh ra, nhưng giáo viên này bị đâm bay lên.  
Mấy chiếc xe thể thao kia vẫn không dừng lại, mấy chiếc xe nghiền qua người nữ giáo viên, nghênh ngang mà đi, nữ giáo viên chết ngay tại chỗ. Nghe nói mấy tên kia bị giam vài ngày, chuẩn đoán là có vấn đề về tinh thần nên được thả ra.  
Sau đó vẫn đua xe như trước, còn uống rượu điều khiển xe.  
Chuyện hôm nay nếu không phải có chiếc xe taxi kia chặn lại, chắc là cũng  
giống như lần trước.  
- Nếu như gặp phải những người đua xe không để ý đến mạng người, lúc bọn họ  
đang đi với tốc độ cao chặn một bức tường đồng, để bọn họ đâm vào đó hoặc  
cho bọn họ đứng trên vạch dành cho người đi bộ, 100 chiếc xe thể thao đi tới cho bọn họ thử cảm giác sắp chết kia.  
Có người tức giận nói.  
“Haizz...” Không ít người lắc đầu rời đi, đâu có nhiều nếu như vậy? chuyện này vẫn nên là mắt không thấy tâm không phiền.  
Loại Nhìn nhiều thực sự khiến người ta nghĩ rằng thế gian này không còn chính nghĩa.  
Ngô Quân mới mở miệng, Ngô Hân không nói nữa, bà ta vốn tưởng rằng sẽ không giơ tay đánh khuôn mặt tươi cười, ai ngờ đám người kia vẫn ngoan độc như thế.  
Chú ba Mạc Phàm tức giận, anh ta xắn tay áo lên.  
- Bò qua háng chúng mày sao, hôm nay không đánh chúng mày răng rơi đầy đất, ông đây không họ Mạc. “Ha ha. Ngô Quân cười khinh thường, ra  
tay, anh ta đã sớm cầu còn không được.  
- Chú ba, đừng để ý đến anh ta, anh trai sắp đến rồi, sẽ cho bọn họ đẹp mặt.  
Tiểu Vũ vội vàng kéo chú ba Mạc Phàm nói.  
Tính cách chú ba Mạc Phàm không tốt lắm, nhưng đối với Tiểu Vũ rất tốt, dù  
sao ba nhà chỉ có một bé gái, có đôi khi chú ba và thím ba cãi nhau, đều là Tiểu Vũ đi  
khuyên.  
Tiểu Vũ qua đó, chú ba lập tức làm lành với thím ba.  
- Ôi, thiếu chút nữa đã quên các người còn gọi người đến, người đâu, sắp 20 phút rồi còn chưa tới, có phải nghe thấy tên Khổng tiểu thư chúng tôi nên sợ tới mức không dám tới rồi.  
Ngô Quân nhìn đồng hồ Rolex trên tay, cười mỉa nói.  
- Không dám tới, tôi còn sợ các người chạy mất đó.  
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.