Thần Y Trọng Sinh

Chương 228:




Cô gái này khoảng 17, 18 tuổi, bộ dạng rất được, trên mặt còn trang điểm phong cách quyến rũ.  
Tóc dài nhuộm thành màu rượu đỏ, mặc áo da gắn đinh, bên trong là áo may ô màu trắng bao quanh bộ ngực cao ngất, rốn và cái bụng bằng phẳng đều lộ ra ngoài.  
Phía dưới là quần da màu đen siêu ngắn, khó khăn bao lấy cái mông mượt mà, trên bắp đùi thon dài là một đôi giày da đến đầu gối.  
Phong cách hoàn toàn trái ngược với Chu Hiệt, nếu Chu Hiệt là một vũng nước trong vắt, cô gái kia sẽ là nham thạch nóng chảy trong núi lửa tràn trề nhiệt tình, vẻ mặt cao ngạo.  
Cô gái này mới mở miệng, sắc mặt Chu Hiệt lập tức trầm xuống.  
- Là các người vượt đèn đỏ đâm người ta, cho dù có chuyện cũng là các người.  
Cha Mạc Phàm tức giận nói.  
Vừa rồi nếu không phải cô gái này thấy việc nghĩa hăng hái làm, có khả năng ông không được gặp lão mẹ Mạc Phàm và Tiểu Vũ rồi.  
Cha Mạc Phàm mới mở miệng, bên cạnh cô gái nóng bỏng, một thanh niên tên là Ngô Quân cũng mặc quần áo da xoa xoa cổ, đi tới.  
Trên khuôn mặt đầy vẻ lưu manh, vẻ mặt không có một chút tôn trọng người lớn tuổi hơn.  
Tôi nói này, có phải mắt ông bị mù không, rõ ràng là con ngốc này đột nhiên quay đầu, đâm vào xe của Khổng tiểu thư chúng tôi, con mắt nào của ông thấy Khổng tiểu thư chúng tôi muốn vượt đèn đỏ, muốn tôi cho ông hai quyền để ông thấy rõ hơn không?  
Một lão già và một con ngốc, nói nhiều như vậy, muốn chết à.  
- Các cậu đi đến đường kẻ vạch còn không giảm tốc độ, nói xem có vượt đèn đỏ không?  
Cha Mạc Phàm tức giận nói.  
Lúc ấy ông đang xem cảnh đêm ven đường, khi nghe thấy tiếng xe thể thao gầm thét, xe thể thao đã đến đường kẻ vạch, tốc độ ít nhất phải 120.  
Tốc độ như vậy nếu có thể phanh lại, chắc chắn rất kỳ lạ.  
- Ông nghĩ rằng xe của tôi và Khổng tiểu thư như những chiếc xe rách nát ông nhìn thấy sao, xe của Khổng tiểu thư là Ferrari J10, thiết bị phanh xe dùng phanh gốm sứ Porsche cao cấp nhất hợp lại, hệ thống phanh xe đã hơn 10 vạn, mạng của các ông cũng không giá trị nhiều như thế, cho dù ông muốn Khổng tiểu thư của chúng tôi đâm các ông, Khổng tiểu thư của chúng tôi cũng sẽ không đâm.  
Ngô Quân hung hãn nói.  
- Đúng vậy, nghĩ mình là ai chứ, Khổng tiểu thư của chúng tôi ai muốn đậm thì bị đâm sao, cho dù bị đâm cũng là phúc ba đời của kẻ đó, người bình thường có phúc này sao?  
Ngô Quân mới mở miệng, mấy tên mặc quần áo lố lăng ở phía sau ồn ào theo. - Nói không sai, khà khà...  
Khóe miệng người phụ nữ nóng bỏng nhếch lên, trong đôi mắt đẹp đều là đắc  
ў.  
Cha Mạc Phàm nhíu mày, lửa giận trong mắt dày đặc hơn.  
- Nhị ca, đừng nói lời vô nghĩa với bọn chúng, mấy tên nhóc mua được mấy cái xe thì khá lắm sao, không quan tâm đến tính mạng người khác chút nào, em thu thập bọn chúng một trận trước. Chú ba Mạc Phàm không nhịn được nói.  
Lúc trước anh ta từng học lái xe, cũng biết một chút về xe, hệ thống phanh xe trâu bò đến mấy cũng không có khả năng dừng lại ngay khi đang đi với tốc  
độ hơn 120 km / giờ, trừ phi đâm vào tường đồng vách sắt.  
- Ôi ông già kia, tuổi ông đã lớn như thế, tính cách cũng vẫn còn lớn nhỉ, nói mạnh miệng không sợ đau lưỡi à, thu thập chúng tôi, là chúng tôi thu thập ông mới đúng.  
Ngô Quân liếc chú ba Mạc Phàm một cái, khinh thường nói.  
-
- Được đó, hai chúng ta thử xem.  
Chú ba Mạc Phàm bị Ngô Quân kích thích, lại càng tức giận, quả đấm nắm chặt, tức giận nói. Chuyện khác không nói, luận về đánh nhau từ nhỏ anh ta đã không sợ người nào.  
Không đợi bọn họ ra tay, có chiếc xe dừng ở bên cạnh, Lý Thường Thanh và  
Ngô Hân bước ra khỏi xe.  
- Cha.  
Lý Thi Vũ nhìn thấy cha mình đến, vội vàng kêu lên.  
Lý Thường Thanh gật đầu với bọn họ, đi tới chỗ cảnh sát giao thông xử lý chuyện này.  
- Tôi là Lý Thường Thanh cục trưởng cục xây dựng, ở đây xảy ra chuyện gì  
thế?  
Bởi vì tấm thẻ chí tôn Tần gia, không chỉ Ngô Hân được thả ra, ông ta cũng từ phó cục trưởng thành cục trưởng.  
Cảnh sát vừa nghe là lãnh đạo thành phố, lập tức vô cùng khách sáo, nói đại khái tình huống với Lý Thường Thanh và Ngô Hân.  
Chắc chắn xe thể thao vượt đèn đỏ, nhưng người ta lái xe thể thao Porsche bản số lượng có hạn, người như vậy không phú thì quý, anh ta xử lý không tốt, quản không tốt anh ta sẽ mất chức. Xử lý không tốt đám thanh niên kia, anh ta cũng không xử lý tốt Chu Hiệt, dù sao cũng là cô cứu người, đành phải để hai bên tự bàn bạc.  
Nghe cảnh sát nói xong, sắc mặt Lý Thường Thanh thì như thường, trái lại sắc mặt Ngô Hân thì trầm xuống.  
- Vừa tới thành phố đã gây chuyện, đúng là sao chổi.  
Hôm nay vốn là ăn mừng Lý Thường Thanh được lên chức, liền mời cả Mạc gia đến ăn mừng một phen, đương nhiên chủ yếu là muốn khoe khoang một chút. Ai biết còn chưa bắt đầu bữa tiệc, bên này lại truyền đến tin tức không hay. Lý Thường Thanh lạnh lùng liếc Ngô Hân một cái, đi qua chào hỏi đám bác cả, cha Mạc Phàm, sau đó đi đến trước mặt đám thanh niên.  
Tôi là Lý Thường Thanh, cục trưởng cục xây dựng thành phố Đông Hải, chuyện này hai bên chúng ta đều sai, nếu không thì như vậy, nể mặt tôi coi  
như chưa có chuyện gì xảy ra? Lý Thường Thanh nhã nhặn nói.  
Đám người này có thể lái được xe Porsche, chắc chắn thân phận không bình thường, nhưng ít nhiều cũng phải nể mặt chút.  
Lý Thường Thanh không nói lời nào thì còn hay, mới mở miệng, đám nam nữ thanh niên kia nở nụ cười, nhất là Khổng tiểu thư cô gái nóng bỏng kia. - Cục trưởng cục xây dựng sao? Chức lớn thật.  
"Ha ha..."  
Xung quanh tràn đầy tiếng cười khinh miệt.  
Sắc mặt Lý Thường Thanh và đám cha Mạc Phàm trầm xuống, trong mắt lóe lên lửa giận.  
- Nghe giọng vài vị hẳn là thành phố Nam Sơn, xin hỏi mấy vị là?  
Lý Thường Thanh kìm nén kích động hỏi.  
Ông ta mới nhận chức cục trưởng cục xây dựng thành phố Đông Hải, nhưng quan mới nhậm chức ba tầng lửa, lại nói khách sáo với mấy tên nhóc, mặt mũi để vào đâu?  
Ông ta từng nhậm chức ở thành phố Nam Sơn, tất nhiên nghe ra khẩu âm của bọn họ.  
- Cục trưởng đại nhân, có chút kiến thức đó, còn có thể nghe ra khẩu âm của chúng tôi, ông đã biết chúng tôi là người thành phố Nam Sơn, hẳn biết Khổng Tuyên Khổng tiểu thư của Khổng gia ở Nam Sơn đi, không biết ông còn muốn mặt mũi không?  
Khổng Tuyên Khổng gia ở Nam Sơn?  
Vẻ mặt Lý Thường Thanh chấn động, sắc mặt trầm xuống.  
Không chỉ ông ta, lão mẹ Mạc Phàm cũng sửng sốt, khuôn mặt vốn trắng càng khó coi hơn.  
xanh Khổng gia ở Nam Sơn có mấy trăm năm lịch sử, mở ngân hàng ở thời kì dân quốc, lúc ấy là một trong tứ đại gia tộc rất có tiền ở Giang Nam.  
Tuy mấy năm nay có chút đi xuống, nhưng vẫn uy danh hiển hách ở thành  
phố Giang Nam.  
Không chỉ có rất nhiều ngân hàng Khổng thị của Khổng gia ở thành phố  
Nam Sơn, bây giờ tỉnh Giang Nam cũng có rất nhiều.  
Khổng gia ngoại trừ mở ngân hàng ra, trong nhà có hai ba mươi vị đi lên con đường làm quan, cao thì đến thủ đô, thấp nhất cũng nhậm chức ở tỉnh Giang  
Nam, lớn hơn cục trưởng cục xây dựng thành phố Đông Hải rất nhiều. thành phố Nam Sơn, cho dù là thị trưởng gặp Khổng tiểu thư cũng phải vô cùng khách sáo, đừng nói là Lý Thường Thanh.  
Lúc Lý Thường Thanh nhậm chức ở Nam Sơn, một dòng chính của Khổng gia  
giậm chân một cái, đều có thể khiến ông ta run rẩy, huống chi Khổng Tuyên là  
dòng chính của Khổng gia.  
Chẳng trách lại lái được xe thể thao Porsche cao cấp nhất, đua xe ở thành  
phố Đông Hải, hóa ra là đại tiểu thư Khổng gia.  
- Cục trưởng đại nhân, bây giờ chúng ta còn hòa giải không?  
Ngô Quân cười mỉa nói, trong mắt đám người đều là trêu tức. Đừng nói không đâm trúng người, cho dù đâm chết thì sao, đụng vào xe bọn họ, cho dù chết người cũng đừng nghĩ sống yên ổn.  
Ai bảo cô ta là người Khổng gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.