Thần Y Trọng Sinh

Chương 201:




Mạc Phàm không để ý đến Lữ Hữu Tài, tay đặt sau gáy Hoàng Đào Nhiên, rút ngân châm trên cổ ông ta ra.  
Hoàng Đào Nhiên nhíu mày, lúc này thần trí mới khôi phục bình thường.  
Ông ta xoa xoa gáy, thấy mắt Lữ Hữu Tài gần như phun ra lửa, nhíu mày.  
- Cục trưởng Lữ, ông sao thế?  
- Đều là chuyện tốt ông làm.  
“Bốp!” Lữ Hữu Tài nổi giận gào lên, một quyền đánh mạnh vào mặt Hoàng Đào Nhiên.  
Sớm biết như vậy, ông ta không cần bám vào tên lang tâm cẩu phế Hoàng Đào Nhiên, thậm chí không cần phải làm gì, chỉ cần không trêu chọc Mạc Phàm, ba ngày trước bệnh dịch đã được giải trừ.  
Ông ta không chỉ có thể giữ được vị trí, thậm chí còn có cơ hội thăng chức.  
Bây giờ thì hay rồi, bởi vì sơ sót của ông ta, tình hình bệnh dịch tăng lên gấp 5,6 lần, hơn trăm người vì vậy mà tử vong, còn kinh động đến thủ đô và tỉnh Giang Nam.  
Ông ta có thể giữ được mạng hay không còn không biết, càng đừng nói đến chức  
- Chuyện tốt gì?  
Hoàng Đào Nhiên che mặt, vẻ mặt mơ màng, hỏi.  
- Chuyên gia Hoàng, đi theo chúng tôi một chuyến.  
Mấy cảnh sát đi tới, lạnh lùng nói.  
Đi một chuyến, không phải các cậu muốn bắt cậu ta sao?  
Hoàng Đào Nhiên chỉ vào Mạc Phàm,  
nghi ngờ nói.  
- Vừa rồi thiếu chút nữa là cậu ta, bây giờ là ông, bắt lấy hai người họ.  
Trần Húc lạnh lùng nói.  
Lúc này lại đứng sai hàng, anh ta sẽ có kết cục như Lữ Hữu Tài, anh ta không ngu xuẩn như thế.  
Sắc mặt Hoàng Đào Nhiên trầm xuống, cảm thấy có gì đó không thích hợp, vội vàng quát:  
- Đợi một chút, tôi là chuyên viên thủ đô phái tới, các cậu có tư cách gì bắt tôi?  
- Cho ông ta hiểu rõ.  
Trần Húc liếc mắt ra hiệu với một cảnh sát trong đó.  
Một cảnh sát trong đó lấy ra máy ghi âm, ấn xuống một cái, lời Hoàng Đào  
Nhiên vừa nói vang lên.  
Mắt Hoàng Đào Nhiên mở to, cả khuôn mặt không còn một chút huyết sắc.  
- Không, chuyện đó không có khả năng, không có khả năng, chắc chắn là cậu ta sử dụng yêu thuật gì đó với tôi, chắc chắn tên nhóc này là yêu quái. Hoàng Đào Nhiên lắc đầu không thể tin, chỉ Mạc Phàm nói.  
Những lời này đều là những lời trong lòng ông ta, cho dù uống say mèm, cũng chưa bao giờ để lộ lời thật lòng, sao hôm nay lại nói ra.  
Chắc chắn là vì mấy châm của Mạc Phàm, chắc chắn là yêu thuật.  
Mạc Phàm cười lắc đầu:  
- Yêu thuật, ông từng thấy yêu thuật chưa?  
- Tôi… Hoàng Đào Nhiên lập tức không nói được gì, sao ông ta có thể từng thấy yêu thuật.  
“Ha ha.” Mạc Phàm cười.  
Hoàng Đào Nhiên là một người bình thường lại nói châm thuật của hắn là yêu thuật, đúng là buồn cười.  
- Bắt lại! Trần Húc trầm giọng nói. Mấy cảnh sát đi lên bắt Hoàng Đào  
Nhiên và Lữ Hữu Tài, còng tay hai người lại.  
Hoàng Đào Nhiên không vùng vẫy, hai mắt tỏa ra hung quang, hung dữ nhìn Mạc Phàm.  
Rinh Deal Túi, Balo Độc Quyền Chuyện đã đến nước này, ông ta không cần thiết phải che giấu.  
- Nhóc con, xem như mày lợi hại, đừng tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế, mày phá hỏng chuyện tốt của tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày, không chỉ có mày, người nhà của mày, xưởng dược nhà mày đều đợi Hoàng gia ở thủ đô tới trả thù đi.  
Lần này ông ta tự mình dẫn đội giải quyết bệnh dịch, vốn tưởng rằng có thể thuận lợi nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh, về thủ đô lĩnh thưởng, ai biết xảy ra chuyện này, tất cả mọi chuyện đều do Mạc Phàm ban tặng.  
Làm hỏng chuyện tốt của ông ta, ông ta có thể bỏ qua dễ dàng sao?  
Hoàng gia ở thủ đô không dễ bị bắt nạt như vậy.  
- Hoàng gia ở thủ đô?  
Ở đây, Hạc Duyên Niên, Thường Ngộ Xuân và Lạc Anh đều nhíu mày. Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân là nhà y học, Lạc Anh từng ngồi phi cơ quân dụng đến thủ đô tham dự quốc yến, có chút hiểu biết về Hoàng gia ở  
thủ đô. Hoàng gia, thế gia truyền thừa ngàn năm của Hoa Hạ, tổ tiên từng có mười mấy ngu y.  
Rinh Deal Túi, Balo Độc Quyền Cho dù bây giờ còn mấy bác sĩ Hoàng gia thường xuyên làm việc ở thủ đô, nhưng thực lực không thể khinh thường.  
Rinh Deal Túi, Balo Độc Quyền Không ngờ Hoàng Đào Nhiên này thực sự là người Hoàng gia, chuyện không đơn giản như vậy rồi.  
Lạc Anh đang muốn đi lên tát Hoàng Đào Nhiên mấy cái xả giận thay Tần Kiệt, lần này phải suy xét lại. Mạc Phàm nhíu mày, tròng mắt hơi híp lại, ánh mắt lập tức sắc bén. Thế gia sao?  
Thế gia cổ xưa thần bí ở Hoa Hạ hắn muốn trêu chọc không chỉ một cái, thêm Hoàng gia thì tính là gì?  
Nếu dám uy hiếp người nhà hắn, liền để lại mạng đi.  
- Không bỏ qua cho tôi, ông cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho ông sao?  
Nói xong Mạc Phàm nhấc chân lên đạp,  
tốc độ vô cùng nhanh. Không đợi những người khác phản ứng kịp, chân hắn đã đạp mạnh vào ngực Hoàng Đào Nhiên.  
“Rầm!” một tiếng vang lên, Hoàng Đào Nhiên đánh mạnh vào vách tường trong  
phòng bệnh.  
“Phốc!” Thân hình Hoàng Đào Nhiên chấn động, một ngụm máu tươi phun ra. Mạc Phàm giơ tay nắm lấy một giọt máu trong đó, lam quang trong mắt lóe lên, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Đào Nhiên, thần niệm vô cùng lạnh lẽo truyền vào trong đầu ông ta.  
- Không phải ông nói tôi dùng yêu thuật sao, tôi đây sẽ dùng yêu thuật cho ông xem, gia tộc của ông có bản lĩnh trả thù tôi, xem bọn họ có bản lĩnh giải trừ không.  
Vẻ mặt Hoàng Đào Nhiên khiếp sợ, khó mà tin được đây là tình huống gì?  
Vì sao giọng nói của Mạc Phàm không truyền vào tai ông ta, mà trực tiếp truyền vào trong đầu.  
Cậu ta làm như thế nào vậy?  
- Mày... Mạc Phàm không trả lời, khẽ di chuyển tay, tạo ra một chỉ pháp cổ quái, miệng yên lặng niệm chú ngữ yêu tộc. Pháp thuật này tên là Hóa Mộc Quyết, là một yêu thuật chân chính. Người trúng Hóa Mộc Quyết, lục phủ ngũ tạng sẽ dần dần mộc hóa, cuối cùng biến thành cọc gỗ hình người. Thường được yêu tộc dùng để trừng phạt người xâm phạm yêu tộc, là một pháp thuật cấp thấp của yêu tộc. Lúc hắn mới tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, ra ngoài rèn luyện cứu được một con bạch hồ, con bạch hồ này vì cảm ơn đã dạy hắn Hóa Mộc Quyết, tránh để hắn bị yêu tộc biến thành cọc gỗ.  
Pháp thuật này phối với một giọt tinh huyết, đang niệm là Hóa Mộc Quyết,  
phản niệm là Giải Mộc Quyết, có thể giải trừ chuyện hóa mộc.  
Hắn dùng Giải Mộc Quyết cứu không ít người.  
Nếu Hoàng Đào Nhiên này nói hắn dùng yêu thuật, vậy thì dùng yêu thuật một  
lân.  
Yêu thuật hình thành trong chớp mắt, văn tự yêu tộc cổ mắt thường khó mà nhận ra bay về phía lông mày Hoàng Đào Nhiên, trong chớp mắt biến vào trong mi tâm.  
Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lùng, lúc này  mới cách xa Hoàng Đào Nhiên. Hoàng Đào Nhiên hơi sững sờ, ngoại trừ ngực hơi đau đớn, hình như không có chỗ nào khác không thoải mái, trong lòng chấn động mừng như điên.  
Yêu thuật gì chứ, nhất định vừa rồi nghe lầm, thiếu chút nữa bị tên nhóc này dọa  
sợ rồi.  
- Nhóc con, chúng ta đợi coi.  
Tự giải quyết cho tốt đi.  
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  
Hóa Mộc Quyết này mới đầu không có cảm giác, sau khi bắt đầu mộc hóa sẽ  
sống không bằng chết, đợi xem. Đối phó Hoàng Đào Nhiên xong, Mạc Phàm lạnh lùng nhìn Lữ Hữu Tài.  
- Ông muốn trả thù tôi sao? Lữ Hữu Tài hơi ngẩn ra, trực tiếp lắc đầu.  
Nếu được lựa chọn lần nữa, ông ta chắc chắn sẽ không làm kẻ địch của Mạc  
Phàm, tên nhóc này quá khủng bố.  
Y thuật có thể chữa bệnh, còn có thể trị người.  
- Ông không muốn nhưng tôi muốn, ông làm quan không lo làm cho tốt, chỉ nghĩ đến chuyện thăng chức, làm cho hơn 5000 người bị nhiễm, trăm người tử vong, ông không để ý đến sống chết của nhiều người như vậy, vậy thì chịu dày vò cả đời đi.  
Mạc Phàm nói xong, cầm lấy máy châm châm Hoàng Đào Nhiên lúc trước nhanh chóng châm Lữ Hữu Tài vài cái. Châm này tên là Loạn Thần Châm, nhiễu  
loạn tâm thần Lữ Hữu Tài.  
Người trúng châm này thường xuất hiện các loại tình huống gần chết, khó thở, cơm không nuốt trôi, toàn thân đau nhức.  
Với y thuật hiện giờ ở Địa Cầu không có khả năng chữa khỏi, rất thích hợp trừng phạt Lữ Hữu Tài.  
- Cậu làm gì tôi vậy?  
Lữ Hữu Tài cảm thấy đau đớn, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nói.  
Sau này ông sẽ biết.  
Mạc Phàm bình tĩnh nói.  
Không đợi Lữ Hữu Tài hỏi lại, hai người bị cảnh sát mang đi.  
Ánh mắt mọi người nhìn Mạc Phàm đã toàn thay đổi.  
hoàn Có xấu hổ, có kính nể, có cảm kích, có hâm mộ, cũng có lo lắng, cũng có phẫn nộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.