Thần Y Trọng Sinh

Chương 200:




Không nói thật cũng được, hắn có biện pháp khiến người ta nói thật.  
Thôi Thần Châm này là một trong số đó. Chỉ cần châm vào huyệt Phong Trì, huyệt Thiên Trụ, huyệt Đại Chuy và mấy huyệt khác trên cổ, có thể sản sinh hiệu quả như thôi miên.  
Hỏi ông ta cái gì, ông ta sẽ đáp đó.  
Đây là khi hắn ở Tu Chân giới, nghiên cứu thuật thôi miên mà phát hiện ra châm thuật này.  
Khóe miệng Lữ Hữu Tài nhếch lên, cười khinh thường.  
Suy nghĩ hão huyền, dùng mấy cây châm mà muốn người ta nói thật sao?  
Thực sự cho rằng mình là thần y, không đúng, cho dù là thần y cũng không làm gì được.  
Ngay từ đầu ông ta đã không nghe nói, trong Đông y có y thuật khiến người ta nói thật, chỉ có thuốc nước khiến nói thật.  
- Bác sĩ Mạc, sao cậu dùng ngân châm châm chuyên gia Hoàng, còn không mau rút châm ra, nói xin lỗi với chuyên gia Hoàng, thật sự muốn chuyên gia Hoàng nói thật sao?  
Khóe miệng Trần Húc nhếch lên, cười như không cười.  
Trong mắt anh ta Mạc Phàm đang vùng vẫy giãy chết, nghĩ một lúc lâu mới nói người bệnh bị rút quá nhiều máu, thực biết nói đùa.  
Lúc trước hung hãn như thế, hiện giờ đợi bị bắt đi.  
Trong mắt Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân đều là phẫn nộ, cũng có bất đắc dĩ.  
Không cướp được thuốc của Mạc Phàm, lại muốn đoạt phương thuốc của Mạc Phàm.  
Lúc trước Mạc Phàm có thể giữ được phương thuốc, chắc lần này sẽ không ổn, dù sao cũng là người trong tỉnh.  
Thế giới này đúng là càng ngày càng loạn.  
- Bác sĩ Mạc, cậu chuẩn bị lấy phương thuốc cho chúng tôi kiểm tra, hay tôi bảo người mang cậu đi?  
Lữ Hữu Tài đắc ý nói.  
Đúng lúc này, vừa rồi Hoàng Đào Nhiên còn vui sướng như uống rượu cười si  
ngốc.  
- Lấy phương thuốc ra đây, không hợp tác với tôi, tôi sẽ khiến cậu không chiếm  
được gì.  
Hoàng Đào Nhiên mới mở miệng, vẻ mặt không ít người khiếp sợ, nhìn Hoàng Đào  Nhiên đầy khác thường.  
- Đây là sao vậy, Hoàng Đào Nhiên sao thế?  
- Ông ta đang nói gì?  
- Không có khả năng bị châm mấy châm là sẽ nói thật chứ?  
Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân cũng sửng sốt, hai người đều là lão Đông y, Thường Ngộ Xuân lại truyền mấy đời, nhưng chưa bao giờ nghe nói ngân châm có thể khiến người ta nói thật, hai người nhìn Mạc Phàm đầy khiếp sợ, kinh ngạc vui mừng đan xen.  
Tươi cười trên mặt Lữ Hữu Tài cứng đờ, sắc mặt trầm xuống, vội vàng đẩy Hoàng Đào Nhiên.  
- Chuyên gia Hoàng, ông đang nói gì thế, hợp tác gì?  
—  
Lữ Hữu Tài, nhanh như vậy mà ông đã quên rồi, không phải chúng ta cùng ép  
tên nhóc thối Mạc Phàm hợp tác sao?  
Hoàng Đào Nhiên vỗ bả vai Lữ Hữu Tài, cười ngớ ngẩn nói.  
Trong chớp mắt sắc mặt Lữ Hữu Tài khó coi hơn, giống như nuốt phải Hoàng Liên, mắc kẹt ở trong cổ họng.  
- Mạc Phàm, cậu đã làm gì chuyên gia Hoàng, khiến ông ấy hồ ngôn loạn ngữ ở  
đây? Nếu Hoàng Đào Nhiên cứ tiếp tục nói như vậy, ông ta cũng xong đời rồi.  
Mạc Phàm không để ý đến Lữ Hữu Tài, tiếp tục nói với Hoàng Đào Nhiên:  
Vì sao những người bệnh này lại bị suy tim? Hình như Hoàng Đào Nhiên nghe ra giọng Mạc Phàm, sắc mặt có chút hung dữ.  
- Không phải bởi vì cậu, cậu không hợp tác với tôi, tôi chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp nghiên cứu vắc xin phòng bệnh, nếu bọn họ đã khỏi hẳn, chắc  
chắn trong cơ thể có kháng nguyên, tôi bảo người của tôi rút máu một người bệnh, không biết cậu dùng thuốc gì mà giết chết virus, còn không có kháng nguyên.  
- Tôi cho rằng lượng máu quá ít, liền rút nhiều máu của một người bệnh, ai biết tuy người bệnh này khỏi hẳn, nhưng thân thể suy yếu nên bắt đầu suy tim, tôi thấy không lấy được kháng nguyên, nên rút máu mỗi người bệnh đã được chữa khỏi, để tất cả bọn họ đều xuất hiện tình trạng suy tim, không hợp tác với tôi, tôi sẽ lấy phương thuốc của cậu, những chuyện này đều là cậu ép tôi, là cậu ép buộc tôi.  
Hoàng Đào Nhiên cắn răng nói, trong giọng nói tràn đầy oán hận với Mạc Phàm.  
Những lời này mới nói ra khỏi miệng, cả phòng bệnh đều yên tĩnh lại.  
Cho dù Mạc Phàm giải thích thế nào, chắc chắn bọn họ sẽ không tin. Nhưng Hoàng Đào Nhiên tự mình nói ra, bọn họ không tin đó chính là kẻ ngốc. Người nhà người bệnh, Lạc Anh, Lạc Minh còn cả Hạc lão, Thường Ngộ Xuân cùng với đám Sở Kinh Ngữ đều lạnh lùng nhìn Hoàng Đào Nhiên, Hoàng Đào Nhiên không nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh không ai trách ông ta. Nhưng thuốc của Mạc Phàm dùng được, Hoàng Đào Nhiên giấu diếm không báo, cố ý lấy lượng máu lớn của người bệnh, khiến người bệnh suy tim, nhờ chuyện này hãm hại Mạc Phàm.  
Chuyện không bằng cầm thú như vậy, Hoàng Đào Nhiên thân là bác sĩ mà làm ra được.  
Lúc này, ngay cả Trần Húc cũng nhíu mày lại, ước gì có thể đánh Hoàng Đào Nhiên một trận.  
Lần này anh ta tới là vì loại trừ bệnh dịch, anh ta tưởng rằng chuyện này do thuốc của Mạc Phàm có vấn đề, lúc này mới cố ý gây khó dễ cho Mạc Phàm, sau đó lấy lòng Hoàng Đào Nhiên. Ai biết kết quả là Hoàng Đào Nhiên giở trò quỷ, bây giờ anh ta muốn đứng về phía Mạc Phàm cũng rất khó. - Hoàng Đào Nhiên, không ngờ ông lại làm ra chuyện như vậy, tôi đúng là mắt mù nên nhìn lầm ông rồi.  
Lữ Hữu Tài thấy Hoàng Đào Nhiên nói ra chân tướng, biết không thể cứu vãn, vội  
vàng chỉ Hoàng Đào Nhiên nói, bộ dạng vì đại nghĩa diệt thân.  
- Đừng có gấp, hai người không kém nhau chút nào đâu.  
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Lữ Hữu Tài, cười khinh bỉ, tiếp tục hỏi Hoàng Đào Nhiên:  
- Có người cùng làm chuyện này với ông không?  
- Chuyện này sao?  
Hoàng Đào Nhiên dừng một lát, cười ngây ngô, lùi về phía sau. Mặt Lữ Hữu Tài lập tức không còn chút máu, vừa rồi Hoàng Đào Nhiên không có giải thích rõ, nếu Hoàng Đào Nhiên nói ông ta ra, ông ta thật sự xong đời rồi. Ông ta nhìn ngân châm phía sau cổ Hoàng Đào Nhiên, bỗng nhiên trong mắt hiện lên tàn nhẫn. Mượn cơ hội Hoàng Đào Nhiên lui về phía sau, chân của ông ta vô ý giẫm lên đệm lót dưới chân Hoàng Đào Nhiên. Hoàng Đào Nhiên giẫm lên chân ông ta, lảo đảo một cái, trực tiếp ngã về phía vách tường phía sau.  
Khóe miệng Lữ Hữu Tài nhếch lên, chỉ cần Hoàng Đào Nhiên đụng vào tường, ngân châm dài hơn một ngón tay sau gáy sẽ đâm thủng cổ ông ta, cho dù không chết cũng sẽ không nói thật.  
Thấy Hoàng Đào Nhiên sắp đụng vào tường, Mạc Phàm lắc đầu nắm lấy bả vai Hoàng Đào Nhiên, thân thể cao lớn của Hoàng Đào Nhiên được hắn kéo ra.  
Giở mánh khóe trước mặt tôi, ông nghĩ  
rằng ông có thể thành công sao?  
Vẻ mặt Lữ Hữu Tài ngẩn ra, tâm tình chìm vào đáy cốc.  
Lúc này Hoàng Đào Nhiên cũng mở miệng, cười si ngốc vui vẻ nói:  
- Người hợp tác với tôi rất nhiều, có mấy học sinh đều nghe lời tôi, rút máu là bọn chúng làm giúp, còn cả Lữ Hữu Tài, tự cho rằng mình rất có tài, thực ra là một tên đần độn.  
- Đừng cho rằng tôi không biết, thân thiết với tôi như vậy, giúp tôi đè ép tin  
tức thuốc của Mạc Phàm có tác dụng, còn giúp tôi nghĩ biện pháp uy hiếp Mạc  
Phàm, không phải là muốn chia chút công lao giải trừ bệnh dịch, sau này trèo  
lên cao hơn sao, đùa giỡn gì thế, công lao của tôi có thể chia cho người khác  
được chắc, đều là của tôi hết, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp đi, khà khà.  
Lúc này Lữ Hữu Tài hoàn toàn ngây ngẩn cả người, vẻ mặt khó mà tin.  
Nếu không phải Hoàng Đào Nhiên tự mình nói ra, chỉ sợ cuối cùng ông ta cũng không biết.  
Ông ta mạo hiểm lớn, trăm phương ngàn kế lấy lòng Hoàng Đào Nhiên như thế, vậy mà chỉ biết rơi vào kết quả này? trước ông ta còn không tin tưởng Lúc lắm, cuối cùng bây giờ cũng hiểu rõ một câu: Ác giả ác báo.  
Còn chưa có được lợi ích gì, đã không còn gì.  
- Hoàng Đào Nhiên, tên súc sinh này, tôi giết ông!  
Ông ta nắm lấy cổ áo Hoàng Đào Nhiên, ước gì có thể xé rách Hoàng Đào Nhiên ra thành hai mảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.