Edit + beta: haquynh1812
“Không sao, chỉ là vết thương ngoài da.”
Chỉ cần nàng bình an đã ông trời ban phúc.
Trong khoảng thời gian mất tin tức củ nàng, hắn vẫn luôn lo lắng, bây giờ nàng bình yên vô sự đứng trước mặt mình, còn ân cần hỏi thăm mọi người, hắn cảm thấy thật ấm áp.
Quý Như Yên kiểm tra cho lão tướng quân trước, quả thật vết thương của ông không nghiêm trọng, đúng như lời Lạc Thuấn thần nói, chỉ bị thương ngoài da.
“May mắn, vết thương không nghiêm trọng.”
Quý Như Yên âm thầm thở ra, cũng không nói thêm gì.
Nàng có thể nói gì, báo thù được sao?
Nàng đánh không lại Thiên Nguyệt, lấy gì để báo thù.
Huống hồ do bọn họ đuối lý, tự tiện xông vào Tiên Bình cốc, chọc giận lão tiền bối, chịu chút trừng phạt coi như vận khí không tệ rồi.
Nếu gặp phải người tính tình kỳ quái, nói không chừng ngay mẩu vụn cũng không còn.
Vì vậy Quý Như Yên không dám oán hận Thiên Ngàn, nhanh chóng lấy một chút thuốc từ trong không gian, cho bọn họ cầm máu, sau đó uống vào khôi phục thể lực.
Thiên Ngàn bình tĩnh đứng nhìn tất cả.
Không biết vì sao, Quý Như Yên cảm thấy Thiên Nguyệt nhìn mình không có địch ý.
Nhưng bây giờ nhìn đám người Lạc Thuấn Thần, ánh mắt lại lạnh lùng mang theo địch ý rất rõ ràng.
“Chỉ là vài con báo Truy Nguyêt Huyết Xa nho nhỏ, tất cả đều bị thương? Xem ra nam nhân thật sự không được tốt lắm!”
Thiên Nguyệt lạnh lùng châm chọc.
Lạc Thuấn Thần híp mắt, khó chịu.
Quý Như Yên biết hắn không ngắn, nhanh chóng giữ chặt tay hắn, ngăn hắn xúc động: “Thiên bà bà nói rất đúng, bọn họ bình thường ít rèn luyện, sau này ta sẽ để bọn họ rèn luyện nhiều hơn!”
“Umh!”
Quý Như Yên lên tiếng khiến vẻ mặt Thiên Nguyệt tốt hơn một chút.
“Chuyện của ngươi ta đã đồng ý, tiếp theo liền giao cho ngươi đi.”
Thiên Nguyệt xoay người đi vào căn nhà rách nát không ra nữa.
Lạc Thuấn Thần kéo tay Quý Như Yên còn đang bôi thuốc cho mình, nghi ngờ: “Nàng đáp ứng bà ta chuyện gì?”
Quý Như Yên phát sầu: “Để nói sau, vết thương trên người chàng nếu không xử lý tốt sẽ bị nhiễm trùng.”
Hắn bị thương nặng nhất trong số bốn người, không chỉ bị thương ngoài da.
Nếu không phải hắn có nội công Long Dương chỉ sợ không còn đứng ở đây nói chuyện với nàng.
Vết cào trên ngực kia khiến đánh vào gân cốt, dù nàng có nước suối linh tuyền, cũng phải mất nửa tháng nghỉ ngơi dưỡng sức, còn phải tránh vận động mạnh, nếu không vết thương sẽ càng thêm nghiêm trọng.
“Nàng nói trước đi!”
Lạc Thuấn Thần bướng bình giữ chặt tay nàng, tuyệt không nhượng bộ.
Hắn có thể cảm nhận được lão bà này rất nguy hiểm, nhưng cũng không muốn Như Yên bị bắt nạt.
Hắn đã từng nói, bảo vệ nàng!
Quý Như Yên thở dài: “Ta chỉ đồng ý với bà, để mọi người giúp bà ấy dựng một căn nhà lớn.”
“Căn nhà lớn!”
Lạc Thuấn Thần nhíu mày, tuy rằng hắn từng trải nhiều, nhưng không có nghĩa hắn phải lao động chân tay để có cơm ăn.
Hắn cũng không biết dựng nhà.
Quý Như Yên thấy hắn nhíu mày, tức giận rút tay lại nói: “Mọi người chỉ cần làm theo lời ta, dựng một căn nhà lớn là được, nếu lấy lòng được Thiên bà bà, chúng ta muốn rời khỏi Tiên Bình cốc chỉ là chuyện nhỏ.”