Edit + beta: haquynh1812
Lúc Thiên Nguyệt trở về, tiểu tử kia ngẩng đầu nhìn bà, cái miệng nhỏ nhắn kêu ô ô rầm rì kháng nghị.
Lão bà!
Ngươi ngược đãi ta, chủ nhân của ta sẽ không tha cho ngươi.
Lão bà!
Nếu ta được tự to, ta nhất định ăn sạch phòng của bà.
Lão bà!
Ta nguyền rủa ngươi, cả đời cô độc, chết già trong sơn cốc.
Phải chăng câu cuối cùng của tiểu tử kia chọc giận Thiên Nguyệt, bà trực tiếp ném ngay một cái bình về phía nó, thanh âm xơ xác tiêu điều: “Nếu ngươi còn dám nói linh tinh, ta sẽ khiến ngươi không mở miệng được.”
Tiểu tử kia cũng không sợ bà ném, bà ném qua nó liền há mồm nuốt hết vào trong bụng.
Quý Như Yên tiến vào, đúng lúc thấy một màn như vậy.
Tiểu tử kia thấy Quý Nhu Yên, chân tay múa loạn cả lên: “Ô! Ô!”
Chủ nhân!
Ô ô người mau cứu người ta, nơi này có lão bà ngược đãi ta, người ta muốn đi theo chủ nhân.
Quý Như Yên nhìn dáng vẻ của nó, cặp mắt màu xanh mở to còn có vài giọt nước mắt, thật sự đáng thương.
Chỉ là nhìn dáng vẻ lão bà xơ xác tiêu điều, nàng nào dám lên tiếng cầu xin.
Nàng đành đứng ở bên cạnh chuyển đề tài: “Thiên bà bà, vừa rồi ta không cẩn thận làm gãy vài tấm gỗ của bà, để ta làm lại cái mới đền cho bà.”
“Ngươi có thể sửa chữa phòng ở?”
Thiên Nguyệt quay đầu nhìn nàng, đột nhiên hỏi một câu.
Quý Như Yên lắc đầu: “Ta không biết, nhưng mấy người thân của ta chắc là biết.”
“Bọn họ biết?”
Thiên Nguyệt nghi ngờ.
“Thiên bà bà, người bắt bọn họ về, lệnh cho bọn họ trong vòng một tháng phải dựng xong căn nhà lớn, nếu họ không làm được, tùy ngài xử phạt, có được không?”
Quý Như Yên nhanh chóng đàm điều kiện.
Bất kể thế nào, vài cái đại nam nhân, luôn có sức khỏe để làm culi.
Thiên Nguyệt do dự một chút, cuối cùng vẫn không thể nhịn được hấp dẫn: “Vậy thử xem.”
Thiên Ngàn chỉ vẫy vẫy ta, đám cổ thú đang hăng hái chiến đấu với nhóm người Lạc Thuấn Thần ở phía tây nam lập tức bị bắt về.
Trên người bọn họ tràn đầy máu của cổ thú, còn bị thương.
Quần áo trên người Lạc Thuấn Thần bị xé nát, ngực bị thương xé ra máu thịt mơ hồ.
Bọn họ vừa gặp phải hơn một ngàn con báo Truy Nguyệt Huyết xa.
Chắc bọn chúng ngửi thấy mùi máu của đồng loại trên người bọn họ, nên nổi cơn điên công kích.
Vì bảo vệ lão tướng quân không bi thương, Lạc Thuấn Thần nhiều lần tấn công bảo vệ ông.
Với năng lực của hắn vốn dĩ có thể diệt toàn bộ đám báo.
Nhưng khoảng cách quá gần, hơn nữa còn có lão tướng quân ở bên cạnh, hắn bị trói chân, không thể phát huy tối đa thực lưc, chỉ có thể tấn công gần.
Bởi vậy, bọn họ bị đẩy vào thế yếu.
Đúng lúc bọn họ tưởng rằng mình sẽ chết trong tay đám báo, lại thấy mắt hoa lên, trước mặt xuất hiện một dòng suối nhỏ.
Mà Quý Như Yên đang đứng bên cạnh một bà lão tóc bạc, nàng thấy mọi người dính máu đầm đìa, liền hoảng hốt, nhanh chóng chạy qua: “Mọi người sao rồi? Bị thương sao?”