Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 302: Ngã xuống giếng 3




"Ngươi___"
Phân Nhi giật mình nhìn Qúy Như Yên giống như là nhìn thấy quỷ
Qúy Như Yên cười lạnh: "Như thế nào? Ngươi muốn hạ độc cho ta chết, để cho kế hoạch của ngươi không một khe hở sao?"
"Ngươi chết tiệt!"
Phân Nhi từ trong cổ tay đột nhiên rút ra một chùy thủ sắc nhọn, hướng Qúy Như Yên
Đối mặt với hành động của Phân Nhi, Qúy Như Yên thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, một cước đá trúng tay của nàng, đem chùy thủ bay ra ngoài, sau đó hung hăng đạp thẳng người Phân Nhi khiến cho nàng ngã xuống mặt đất
Lúc này Qúy Như Yên sắc mặt không có một tia cười nói: "Nói! Ngươi vì sao muốn hại chết Lữ phu nhân? Chẳng lẽ ngươi không biết nước giếng kia lạnh đến như thế nào sao?"
"Nàng không xứng được trại chủ yêu thương! Nàng chính là đang trói buộc trại chủ!"
Phân Nhi hét lớn
"Lữ Nương là một tiện nhân, mẫu thân của nàng là kỹ nữ hạng ba, hai người đều giống như nhau không biết xấu hổ!"
Ngoài phòng truyền đến một trận gió, theo tiếng gió mang theo đai lưng. Hướng tới người Phân Nhi, ba ba____
Phân Nhi lập tức bị đánh thành đầu heo. Qúy Như Yên đứng ở một bên, nhìn người vừa nãy xông tới
Ngườ trước mặt chính là sơn tặc vương Nguyệt Như Hỏa, cặp mắt lam sắc tối sầm nhìn Phân Nhi: "Ngươi mới là kỹ nữ hạng ba thối nát! Nếu không phải Lữ Nương năm đó đau khổ cầu xin ta, tha cho mạng sống của ngươi. Ta sao có thể không truy cứu chuyện ngươi hại nàng bị ngã xuống hồ băng? Không thể ngờ được nhiều năm như vậy ngươi còn không biết hối cải! Lại dám can đảm đem Lữ Nương đẩy xuống giếng nước, theo ta thấy Lữ Nương đối với ngươi đã quá tốt! Ngươi cảm thấy từ trước đến nay Lữ Nương đều thiếu ngươi sao?"
"Không, Phân Nhi không phải là hạng người đó! Trại chủ, Phân Nhi thích người, Phân Nhi là thật tâm thích người a!"
Phân Nhi bị đánh thành đầu heo, nhưng vẫn ngoan cố bám lấy chân Nguyệt Như Hỏa, khóc không thành tiếng: "Trại chủ, là ta gặp người trước, Lữ Nương dựa vào cái gì mà đoạt người đi? Người là của ta, là của ta!"
Nguyệt Như Hỏa giận dữ: "Là của ngươi? Ta cũng không nhớ rõ là ta đã thú ngươi! Ngươi tâm địa ngoan độc, ta cũng không dám thú một nữ nhân như vậy! Lư Nương là người thiện lương, ngươi dám đâm nàng sau lưng. Nếu như Tặc Vương trại còn giữ lại ngươi, thì đã không còn quy củ!"
"Không, không phải. Ta là ở lại giúp trại chủ giải quyết trói buộc, Lữ Nương nàng ta không xứng với người..."
"Im miệng! Thê tử của ta, nô tỳ như ngươi không thể ăn nói xằng bậy! Người đâu, đem nàng ta lôi ra ngoài, đánh bốn mươi đại bản, sau đó ném xuống hồ băng! Năm đó Lữ Nương phải chịu thống khổ, ta cũng muốn làm cho nàng ta lĩnh giáo một chút, nếu không ủy khuất cho Lữ Nương mấy năm phải chịu đau khổ!"
Nguyệt Như Hỏa ra lệnh một tiếng, ngoài cửa vài tên sơn tặc, liền chạy vào lôi nàng kéo đi
Qúy Như Yên nhìn thoáng qua Nguyệt Như Hỏa, sắc mặt của hắn vô cùng không tốt
Ân oán của bọn họ, nàng cũng không có hứng thú. Vốn Phân Nhi nếu không hạ độc vào chén canh kia, nàng cũng sẽ không đem mọi chuyện xấu xa trong Tặc Vương trại này phanh phui
Chọc nàng, đương nhiên nàng không phải là người có khả năng bị người khác trêu chọc
"Qúy muội muội, thật xin lỗi. Là ta quản giáo hạ nhân không nghiêm, cho mọi người sợ hãi"
Nguyệt Như Hỏa có chút xấu hổ, hướng nàng cúi đầu nhận sai
Thấy hắn trong giọng nói có chút dịu dàng, không giống như xem nàng là người ngoài
Qúy Như Yên cũng liền nói: "Nguyệt đại ca khách khí rồi, chỉ là một nô tỳ mà thôi, cũng không làm cho ta cả kinh gì. Nhưng thật ra tình huống của Lữ tẩu không tốt lắm, nếu không kịp thời cứu chữa, chỉ sợ là di chứng càng ngày càng nghiêm trọng"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.