Thần Y

Chương 143:





Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 143: Bị đuổi khỏi bệnh viện sướng không
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh vừa lên tới tầng hai, liền nhìn thấy ngoài hành lang đông nghịt người, các bác sĩ và y tá không thể làm gì được, lại thêm những bệnh nhân biết được tin tức cũng tới để xem, tất cả những người này gộp lại cũng phải tới trăm người.
Diệp Thanh nhảy lên để nhìn xem, chỉ thấy phòng khám của Lão Trịnh đóng chặt, chắc chắn là không dám ra ngoài rồi, nên không dám mở cửa ra.
- Ông kia, mau mở cửa ra, sư đi thì còn chùa nhé.
- Đúng đó, chuyện này nhất định phải giải quyết, ông không trốn tránh được đâu.
- Nếu ông còn không chịu mở cửa, thì chúng tôi sẽ đạp cửa xông vào đó.
- Anh em, đạp cửa xông vào đánh chết hắn đi.
...
Những bệnh nhân đang vô cùng phẫn nộ, tâm trạng đang bị kích động, những lời nói đều rất máu lửa, cũng đã có vài người đạp vào cửa rồi.
Diệp Thanh không chút nghi ngờ gì, nếu cửa bị đá văng ra, nhất định những bệnh nhân đang phẫn nộ này sẽ xông vào hết, tới lúc đó sẽ xảy ra xung đột, Lão Trịnh thì đã chừng này tuổi rồi, không bị đám người này đánh chết mới lạ.

Lúc này Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh đều rất lo lắng, tiếc rằng bọn họ đứng chặn hết ở ngoài, căn bản không thể lao vào được, đứng ở ngoài hô vào, những người bệnh cũng chẳng thèm để ý gì tới cậu hò hét cả, không còn cách gì khác, Diệp Thanh đành đứng lên thành giường ở ngoài hành lang quát lớn:
- Mọi người bình tĩnh.
Lời nói phát ra, đám người giật nãy hết cả mình lên, đều quay đầu lại nhìn.
- Mọi người nghe tôi nói, mọi người bình tĩnh một chút, không nên kích động, không nên gây rối thế này, mọi chuyện đều có thể thương lượng được mà.
Diệp Thanh thấy cuối cùng cũng đã chuyển sự chú ý của các bệnh nhân về phía mình, nên thở phào, nói.
Mã Tiểu Linh cũng khuyên nhủ:
- Đúng đó, mọi người gây rối như vậy, sẽ không giải quyết được việc gì cả, nếu mọi người có yêu cầu gì, có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện mà.
- Chủ nhiệm Diệp, bác sĩ Mã, chúng tôi không phải muốn làm khó bệnh viện Ngô Đồng, chỉ có điều bố của tên bất lương kia đang ở đây, cũng phải có vài câu giải thích với chúng tôi chứ.
- Đúng đó, chủ nhiệm Diệp, suýt chút nữa chúng tôi mất mạng rồi, cũng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
- Ông chủ quán ăn đó bị dẫn dải về đồn công an rồi, thì chúng tôi biết tìm ai để bồi thường tiền thuốc men viện phí đây/
...
Trong vụ ngộ độc thức ăn này, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh đều là người cố gắng nỗ lực nhiều nhất, Mã Tiểu Linh thăm khám những phòng bệnh nhân nặng, Diệp Thanh trấn thủ chỉ huy, vẫn chưa phải lúc đích thân ra tay cứu người, lúc này cũng đã tạo được không ít danh tiếng, thấy hai người này đứng ra, tâm trạng của những bệnh nhân này cũng dần dần bình thản lại.
- Tâm trạng của mọi người tôi hoàn toàn thấu hiểu.
Diệp Thanh nhảy xuống giường bệnh, nói:
- Tôi tin rằng, trong chuyện này bác sĩ Trịnh sẽ có lời với mọi người.

Lời nói chưa dứt, phòng khám của Lão Trịnh mở toang ra, khuôn mặt ông tiều tụy, tóc đốm bạc, dường như một đêm mà đã già đi rất nhiều vậy.
Thấy ông ấy đi ra, không biết vì sao, những người bệnh đứng phía trước đều lẳng lặng nhường đường.
- Các vị, Trịnh Thường Mẫn tôi, trước tiên thay mặt con trai có lời xin lỗi tới mọi người.
Lão Trịnh đi ra hành lang, không nói lời nào, đầu tiên là cúi người một cái.
Ngọn lửa trong người bệnh nhân cũng dần dần bình ổn lại nhiều rồi, dù gì, người ta cũng đã ngần này tuổi đầu rồi, tóc cũng đã bạc hết rồi, cúi người với mình, thì mình cũng thấy tổn thọ quá.
- Về phần tiền thuốc men và viện phí, có tôi Lão Trịnh ở đây, cho dù phải bán hết gia sản, cho dù khuynh gia bại sản nhất định cũng sẽ bồi thường mọi người.
Lão Trịnh ngẩng người lên, vẻ mặt thành khẩn nói.
Diệp Thanh nói:
- Bác sĩ Trịnh trước đây đều là người rất tôn trọng chữ tín, lời nói của ông ấy như nhất ngôn cửu đỉnh, mọi người hoàn toàn có thể yêu tâm.
Mọi người thấy Diệp Thanh và Lão Trịnh đều tỏ thái độ rồi, cũng không còn gì để nói nữa, được sự khuyên nhủ của Mã Tiểu Linh, ai nấy đều quay trở về giường bệnh của mình.
Trần Linh Linh và La Vĩnh Hoa biết được tin này, vô cùng tức giận.
- Không ngờ vụ việc này lại được hắn giải quyết âm thấm như vậy, cái tên Diệp Thanh này, xem ra uy danh ngày một lên trong bệnh viện này rồi.
Trần Linh Linh cắn môi, vô cùng tức giận nói.
Trong lòng La Vĩnh Hoa cảm thấy có chút lo sợ, nói:
- Vậy bây giờ phải làm thế nào đây? Hắn biết chúng ta gây chuyện rồi, e rằng trước khi xúi giục bệnh nhân không chuyển phòng bệnh, và đưa tin đồn nhảm, chắc chắn sẽ đoán được do chúng ta gây ra.
- Đoán ra thì đoán ra chứ sao, lẽ nào tôi phải sợ hắn sao?
Trần Linh Linh vẻ khinh thường bĩu bĩu môi, ngạo nghễ nói:
- Tôi cũng là một chuyên gia lâu năm, lại được đào tạo từ nước ngoài về, làm việc trong bệnh viện Ngô Đồng này cũng đã năm sáu năm rồi, gì gì cũng là nhân viên kỳ cựu rồi, hắn chỉ là một lính mới, mới lên được chức phó chủ nhiệm, lẽ nào hắn dám khai trừ tôi sao? Hừ, hắn không sợ người khác nói hắn lấy việc công để trả thù riêng sao?
Đúng lúc này, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh bước vào.
- Các người đến làm gì thế?
Trần Linh Linh vênh mặt nói, mắt còn chẳng thèm nhìn Diệp Thanh lấy một cái, chỉ trợn mắt nhìn Mã Tiểu Linh.
- Tôi đến để nói với cô biết rằng, cô đã bị bệnh viện khai trừ rồi, hi vọng cô nhanh chóng làm thủ tục giao nhiệm vụ cho người khác.
Diệp Thanh nhíu mày, lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Lần này, Trần Linh Linh như bị sét đánh vậy, không thể tin được, bỗng đứng phất dậy, lớn tiếng reo lên:
- Cậu dám khai trừ tôi sao? Cậu có biết tôi là chuyên gia không? Cậu có biết vị trí của tôi ở khoa cấp cứu quan trọng thế nào không? Không có tôi, khoa tiêu hóa có thể đảm đương được sao?
Lời nói của ả đanh đanh, lại thêm ngữ khí vẻ rất khoa trương, lập tức đã thu hút được rất nhiều y bác sĩ, còn có những bệnh nhân đi ngang qua cũng vây lại.
Diệp Thanh cũng không hề nể mặt ả, cao giọng nói:
- Cô đã bị khai trừ rồi, tôi thông báo lại lần cuối đó.
Trần Linh Linh không thể chấp nhận được thực tế, lớn giọng quát:
- Cậu dựa vào cái gì chứ?

Diệp Thanh quát:
- Ngộ độc thức ăn, sự việc liên quan tới sinh mạng con người, cô lại còn làm những trò lố bịch trong đó nữa sao? Y đức của cô để đâu rồi, cho dù y thuật có cao mấy đi chăng nữa, khoa cấp cứu này cũng không thể dung nạp được cô nữa rồi.
Lời nói này rất có khí phách, nói ra vẻ rất nghiêm khắc, những y bác sĩ và những người bệnh đều đồng loạt vỗ tay cổ vũ, không ngờ chẳng có ai đứng ra để nói đỡ cho Trần Linh Linh cả, hiển nhiên, cái mụ đàn bà này đã không được lòng người nữa rồi.
- Cậu!
Trần Linh Linh vô cùng tức giận, dẫm châm cồm cộp xuống nền, mồn miệng run bần bật, hỏi:
- Cậu dựa vào cái gì mà khai trừ tôi chứ? Tôi phải đi tìm viện trưởng Trương.
Diệp Thanh giơ tay đưa ra một văn kiện đóng dấu đỏ, đưa cho ả, nói:
- Không phải đi đâu, đây là văn kiện cho nghỉ việc của viện trưởng Trương vừa đưa xuống, trên đó còn có dấu của bệnh viện và chữ ký của ông ấy nữa đó, cô tự xem đi.
Lần này, Trần Linh Linh thẫn thờ hẳn, cầm lấy văn kiện, chỉ lướt qua một chút, lông mày nhíu lại, như muốn khóc òa lên vậy.
- Hừ, đi thì đi, nơi này không dung nạp ta, ắt có chỗ khác dung nạp ta, tôi không tin, dựa vào học lực và bằng cấp của Trần Linh Linh ta, y thuật lại cao siêu, không tìm được một bệnh viện tốt, hừ!
Nói xong, Trần Linh Linh liền trợn mắt nhìn Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh một cái, cầm túi xách, nguẫy mông rời đi.
- A, đợi tôi với.
La Vĩnh Hoa kêu lên một tiếng rồi đuổi theo, vừa ra tới cửa, quay đầu lại quát Diệp Thanh:
- Mẹ kiếp, ông mày cũng không làm nữa, tên họ Diệp kia, mi hãy đợi đấy.
Ở bệnh viện này hắn đã thua Diệp Thanh và không còn được trọng dụng nữa, cũng đã có ý định ra đi rồi, Trần Linh Linh đi thì hắn cũng không còn muốn ở lại đây nữa, dù sao, chú của hắn cũng là cục trưởng cục y tế thành phố này, sợ gì không tìm được một bệnh viện tốt hơn bệnh viện này chứ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.