Thần Y

Chương 142:





Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 142: Chơi khó nhau
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Lưu Chúc Lực, biệt hiệu là” Lưu manh”, giống như cái tên của hắn, vô cùng háo sắc, rất thích trêu ghẹo những chị em phụ nữ ở công ty nhất là Mã Khiết, không cần biết người ta có chồng hay chưa, mỗi ngày đều bám giết lấy.
Có lẽ bởi sự si mê của hắn làm cảm động, cũng có lẽ Mã Khiết muốn thử cảm giác ngoài chồng ra, dù sao, cô cũng tiếp nhận tình cảm của Lưu Chúc Lực, nhưng, địa điểm ăn cơm phải do cô lựa chọn, thế là hai người đến quán ăn của Trinh Mã Ninh ăn cơm trưa, và bao luôn cả một phòng ăn luôn.
Mã Khiết đã nghe những người bạn khoe rằng, ăn được Thảo Ô, một loại độc thảo thần kỳ này, nghe đồn có thể dưỡng nhân thẩm mỹ, trị đau bụng kinh, cường thân kiện thể, tăng khả năng giường chiếu, cô cũng đã hâm mộ từ lâu rồi, nhưng đáng tiếc chồng mình nhát gan, chỉ nghe thấy độc dược thì đã sợ mất mật rồi, không dám uống, lần này chỉ có thể để Lưu Chúc Lực thử nghiệm mới được, một chiếc máy trả tiền miễn phí, không phải mất công.
Cái tên Lưu manh này, ngay cả đàn bà có chồng còn không tha, lẽ nào lại không dám uống độc thảo sao, nếu hắn không uống thì mình sẽ không thèm cho hắn cơ hội nữa.
Hẹn hò với người đàn ông khác ngoài chồng để vụng trộm, lại cùng nhau uống “ đoạn trường thảo” thần kỳ này nữa chứ, Mã Khiết cảm thấy rất hưng phấn.
Bước vào phòng ăn riêng, gọi vài món ăn, món đầu tiên là cá hấp, Lưu Chúc Lực ăn có vẻ rất ngon miệng, Mã Khiết cảm thấy chẳng có hứng thú gì, cuối cùng, mớn thứ hai tới, một bát canh bưng tới, Mã Khiết liền thấy hứng thú hẳn lên, lập tức cho vào bát canh một miếng thảo ô vừa to vừa thô, miệng cứ mỉm cười.
- Sao lại không ăn vậy?
Mã Khiết thấy Lưu Chúc Lực lưỡng lự, cảm thấy rất không vui, than thở hỏi.
Lưu Chúc Lực bị ma lực của người đàn bà này làm mê hoặc rồi, cũng cảm thấy băn khoăn nhưng cuối cùng cũng bất chấp thầm nghĩ, mẹ kiếp, cho dù có chết, cũng có người đẹp cùng chết, đáng lắm chứ.

Lúc này liền gắp một miếng đưa lên miệng nhai.
Kết quả, Lưu Chúc Lực và Mã Khiết hai người họ đều được đưa vào bệnh viện Ngô Đồng cấp cứu.
- Mẹ kiếp, đàn bà không đứa này là tốt cả, hại mình ngộ đọc.
Trên giường bệnh, Lưu Chúc Lực thấy chồng của Mã Khiết đang ân cần bón cơm cho Mã Khiết, cảm thấy rất buồn bực, sau đó ngồi dậy, muốn đi vào nhà vệ sinh.
Vừa đi tới một góc, liền bắt gặp một người thân thể thướt tha, một người con gái tóc dài xinh đẹp mặc chiếc áo trắng đang gãi đầu nhìn hắn.
Người con gái này, ánh mắt rất mê hồn, môi đỏ, eo nhỏ chân dài, nhìn vẻ mặt cũng biết là một người đàn bà phong tình, nhìn còn ngon hơn Mã Khiết nhiều lần, đây chính là mẫu người hắn thích nhất, lúc này ánh mắt như ngất ngây ra.
- Chào cô, xin hỏi quý tính của cô?
Lưu manh thốt ra câu này, sau đó cảm thấy miệng lưỡi khô khô, khó khăn lắm mới nuốt được một ngụm nước miếng lớn.
- Ha ha, anh phẫn nộ rồi sao?
Bác sĩ xinh đẹp hỏi.
- Á?
Lưu manh sững người ra, lập tức mừng muốn chết, thầm nghĩ, có phải đang hỏi cậ.u nhỏ của mình đang phẫn nộ không đây? Cậ.u nhỏ của anh mày đang rất phẫn nộ đây, tương đối phẫn nộ đó, không tin thì cô cứ sờ mà xem.
- Phẫn nộ, tôi rất phẫn nộ .
Lưu manh nói, nói câu này bao hàm hai hàm ý.
- Anh có muốn biết ông chủ vô lương bán độc dược cho hai người ở đâu không?
Bác sĩ xinh đẹp liếc nhìn thấy chỗ cậ.u nhỏ của hắn đang nhô lên cao, miệng khẽ vênh lên, tỏ vẻ rất đắc ý, tiếp tục hỏi.
- Muốn, muốn chứ.
Lưu manh cứ nghĩ tới bị trúng độc, là cảm thấy rất hối hận, nếu không phải độc dược đáng ghét kia, thì mình đã xơi gọn Mã Khiết rồi, cứ nghĩ tới đây, hắn liền nghiến răng nghiến lợi thầm nói:
- Nếu để ông mày gặp cái tên bán độc dược cho ông mày, chắc không tha cho hắn đâu, mẹ kiếp, làm hỏng việc tốt của ông mày. Nhưng, dường như hắn vào tù, e rằng lúc này khó mà ra khỏi được.
Bác sĩ xinh đẹp cười nói:
- Nhưng, hắn vẫn còn người thân ở ngoài, hơn nữa, lại còn đang ở ngay tòa nhà này nữa.
- Ai thế? là ai vậy? Để ông mày lột da của nó mới được.
Lưu manh nhìn chằm chằm vào người bác sĩ xinh đẹp thướt tha kia, toàn thân nhưn ngọn lửa bừng lên, tiếc là không thể nhìn thấu quần áo của cô ấy, hắn cứ nghĩ tới miếng ngon sắp được xơi rồi thì bị tên bán độc dược thối tha kia phá hỏng, chỉ hận không ăn sống nuốt tươi hắn ngay bây giờ.
Bác sĩ xinh đẹp cười nói:
- Hắn đang ở tầng hai, tên là...
- Trần Linh Linh, cô nóng vội quá rồi đó.
Bác sĩ xinh đẹp chưa kịp nói hết câu, liền nghe thấy câu quát rất nghiêm khắc vang tới, khiến cô khựng lại.
Không cần phải nói, cô bác sĩ xinh đẹp đang câu kéo bệnh nhân chính là Trần Linh Linh.
- Á!
Trần Linh Linh quay đầu lại nhìn, liền thấy một nam một nữ đang đứng sau lưng cô không xa lắm, đang lạnh lùng nhìn cô, hiển nhiên đó là Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh rồi, lúc này không khỏi giật mình lùi lại một bước, cô đi đôi dày quá cao, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống.
- Cô quá đáng quá rồi đó, cô làm như vậy thì có lợi gì với cô chứ?
Diệp Thanh lạnh lùng quát, Mã Tiểu Linh bĩu môi, ánh mắt tỏ vẻ rất khinh bỉ.
Trần Linh Linh bị quát như vậy, nhưng cũng lấy hết dũng khí, nhảy dựng lên hết lớn:
- Tôi làm gì mà quá đáng chứ, tôi chỉ nói đúng sự thật mà thôi, các người không thể giấu người bệnh được, người bệnh cũng có quyền biết sự thật.
Lưu manh cảm thấy rất mơ hồ, hỏi:
- Giấu cái gì thế?
Ánh mắt khác lạ nhìn Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh.
Cuộc to tiếng này, lập tức thu hút được những bệnh nhân xung quanh, họ đều vây quanh lại xem.
Mã Tiểu Linh không khỏi lắc đầu, thở dài nói:
- Trần Linh Linh, sao cô lúc nào cũng thích làm cái trò này thế nhỉ?
Trần Linh Linh biết, lần này phải có tóm được cái mấu chốt, e rằng không thể thiện cảm được nữa, làm liều luôn với hai người họ, nhưng lúc này cô lại không tức giận, ngược lại rất bình tĩnh, mỉm cười, nhẹ nhàng nói với những bệnh nhân vây quanh:
- Bố có ông chủ bất lương hại các người bị trúng độc đang ở trên khoa xương ở lầu hai, tên là Trịnh Thường Mãn, các người mau đi tìm ông ấy đi.
Mọi người nghe xong, lập tức bừng bừng tức giận, rất nhanh, tin tức được truyền đi, lập tức có khoảng bảy tám mươi bệnh nhân từ các giường bệnh chạy tới, cũng không cần biết bệnh tình còn chưa khỏi hẳn, toàn bộ đều tiến lên tầng hai, muốn tìm gặp bố của tên bất lương kia để nói chuyện.
- Trần Linh Linh, cô quá đáng quá rồi đó, tôi không ngờ, cô lại ác độc như thế.

Diệp Thanh nhíu mày nói.
Trần Linh Linh dậm chân nói:
- Là do tôi làm đó thì làm sao nào? anh ăn sống tôi chắc?
Diệp Thanh”...”
- Thôi bỏ đi, không thèm để ý loại người này làm gì, chúng ta mau đi tìm Lão Trịnh thôi.
Mã Tiểu Linh lôi Diệp Thanh chạy lên tầng hai.
...
Phòng khám khoa xương tầng hai.
- Ông chính là bố của tên bất lương đó sao?
- Con ông hại chúng tôi trung độc, ông định làm sao bây giờ?
- Sư chạy thì còn có chùa nhé, cho dù bây giờ chúng tôi không tìm ông, sau này bệnh tình khỏi rồi, cũng sẽ tìm đến nhà ông để nói chuyện.
- Anh điên à, bây giờ không tìm hắn, tới lúc đó thì tìm hắn ở đâu? Nhỡ hắn chạy trốn thì sao? Cái cửa hàng đó hắn chỉ thuê bán hàng thôi.
- Đúng đó, con trai hắn đã phải tới đồn công an rồi, chúng ta muốn gặp cũng chẳng gặp được, nên gặp bố hắn cũng vậy thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.