Thần Võ Chiến Vương

Chương 233: Đệ Nhất Nhân Đao Pháp




Chưởng giáo chính là chưởng giáo, các trưởng lão khác ở trước mặt Giang Thần nhắc tới Vạn thú vực đều rất là kiêng kỵ, chỉ lo Giang Thần trách tội môn phái không có cứu viện.
- Hóa ra chưởng giáo không ôm lòng tin đối với ta.
Giang Thần tùy ý nói.
Tô Tú Y nhẹ nhàng nở nụ cười, hỏi:
- Có trách môn phái không cứu ngươi hay không?
- Ta không thể trở về đúng lúc, không phải là lỗi của môn phái, môn phái cứu ta là ân tình, không cứu ta là đạo lý.
Giang Thần nói.
Tô Tú Y rất bất ngờ đối với những lời này, hắn ra hiệu cho Giang Thần ngồi xuống nói chuyện.
- Biết tại sao ta gọi ngươi tới không?
Tô Tú Y lại nói.
- Ta đoán là muốn truyền cho ta võ học hoặc là công pháp trấn phái của Thiên Đạo môn?
Giang Thần nói đùa.
- Không phải, không có võ học và công pháp, tới là để hỏi mà thôi.
Nói tới chỗ này, Tô Tú Y nghiêm mặt, nghiêm nghị nói:
- Thiên Đạo môn và Đại Hạ hoàng triều cùng tồn tại một chỗ, năm đó hoàng triều dời đô cũng là bởi vì Thiên Đạo môn.
- Hôn ước của Ninh Hạo Thiên và Phi Nguyệt công chúa chính là do Thiên Đạo môn và hoàng triều kết minh.
- Ninh Hạo Thiên là chưởng giáo do trưởng lão đoàn nội định, ngươi muốn tranh với hắn cũng không thành vấn đề. Thế nhưng ngươi đã giết chết Tam hoàng tử, ngươi làm chưởng giáo, chẳng phải sẽ lập tức khai chiến cùng hoàng triều hay sao?
Đột nhiên làm khó dễ khiến cho người ta không kịp ứng phó, Giang Thần bưng chén rượu lên cũng quên đặt xuống.
Hắn không nghĩ tới Thiên Đạo môn đã nội định chưởng giáo, càng không nghĩ đến Tô Tú Y sẽ nói ra lời này.
Có ý gì? Để cho mình biết khó mà lui, chủ động lui ra hay sao?
Hay là Thiên Đạo môn thông đồng cùng Hắc Long thành, muốn trước khi mình đi tới Thánh Viện xoá bỏ mình trước?
Với tâm trí của Giang Thần cũng không biết nên làm thế nào cho phải, không biết nên làm gì.
- Ha ha ha ha ha.
Nhìn thấy phản ứng của Giang Thần, Tô Tú Y đột nhiên cười to, tiếng cười không hiểu ra sao, mang theo vài phần thê lương.
- Được rồi, không cần sốt sắng, ngươi sẽ không sao cả, nhưng chức vị chưởng giáo, quả thực đừng hy vọng.
Tô Tú Y nói.
Giang Thần suy nghĩ một chút, hỏi:
- Ninh Hạo Thiên biết ta không có hi vọng sao?
- Ngươi rất biết nắm bắt trọng điểm, hắn còn không xác định được chuyện này.
Tô Tú Y nói.
Giang Thần uống một hớp rượu, nói:
- Ngày hôm nay chưởng giáo gọi ta đến, rốt cuộc là có ý gì?
- Trưởng lão đoàn ủng hộ Ninh Hạo Thiên, ta ủng hộ ngươi, nếu không tại sao ta lại phải nói chuyện quan trọng đó ra cho ngươi nghe chứ?
Tô Tú Y dùng giọng đương nhiên nói.
- Vậy tại sao chưởng giáo ủng hộ ta?
Giang Thần không dễ tin như vậy.
- Ngươi hoài nghi là âm mưu hay sao?
Tô Tú Y híp mắt, hắn luôn luôn phong lưu phóng khoáng, thế nhưng một khi chăm chú lại giấu diếm phong mang, mang đến áp lực không nhỏ cho người ta.
- Đúng vậy, ta có cái gì đáng để chưởng giáo ủng hộ sao?
Giang Thần nói.
- Bởi vì chúng ta có cùng một mục tiêu.
- Là cái gì?
Tô Tú Y không lo lắng, ung dung thong thả uống một hớp rượu, trong ánh mắt không kiên nhẫn của Giang Thần, hắn nói:
- Ngươi nhất định phải cứu phụ thân ngươi hay sao?
- Đương nhiên.
- Vậy ngươi có biết, chuyện của phụ thân ngươi không chỉ có liên quan đến Nam phong lĩnh và Hắc Long thành, mà còn có Hoàng triều nữa. Bọn họ cũng xem phụ thân ngươi là thẻ đánh bạc để áp chế Thiên Phong đạo nhân.
- Chuyện này...
Giang Thần lấy làm kinh hãi, tin tức nặng ký như vậy, nếu không phải tư duy của hắn nhanh nhẹn thì đã sớm không phản ứng kịp nữa rồi.
Chợt, hắn không xoắn xuýt là thật hay là giả nữa, hắn không muốn bị động, hỏi:
- Như vậy ý tứ của chưởng giáo là, kẻ địch của ngươi cũng là vương triều?
- Ngươi rất thông minh.
Tô Tú Y hào phóng thừa nhận, nói:
- Ngươi muốn đối phó với Hắc Long thành, Hoàng triều sẽ đối phó với ngươi, sau khi ngươi giết chết Tam hoàng tử, lý do của bọn họ sẽ càng đầy đủ.
- Ta biết.
Giang Thần gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn như cũ, đây không phải là đáp án mà hắn muốn.
- Ngươi biết Thanh Phong sơn trang và Quốc Cữu phủ không?
Tô Tú Y cũng hiểu rõ, hắn định nói cho đối phương biết tất cả.
Giang Thần nhíu nhíu mày, thật vất vả mới từ trong một ít ký ức tìm được tin tức tương quan.
Thanh Phong sơn trang đã từng là một phe thế lực trong Đại Hạ vương triều, dùng kiếm, đệ tử trong môn có thể tranh tài cùng Quy Nhất kiếm phái.
Quốc Cữu phủ đương nhiên càng dễ hiểu hơn, là cữu cữu của hoàng đế Đại Hạ.
Hai việc này kết nối với nhau, Giang Thần không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Mấy chục năm trước, Thanh Phong sơn trang và Quốc Cữu phủ bị người ta diệt!
Một đao khách, một người một ngựa, diệt sạch cao thủ của hai thế lực lớn.
Tên của vị đao khách này, đến nay vẫn là người đứng đầu bảng truy nã bảng của Đại Hạ vương triều, tiền thưởng cao nhất, thế nhưng thân phận thực sự của đao khách, đến nay không ai được biết.
Ánh mắt của Giang Thần rơi vào cây đao trên bàn đá, vốn hắn không coi là chuyện gì đáng kể, bây giờ nhìn lại, lại có một tầng thâm ý.
- Không sai, đao khách kia là ta, ta đứng đầu bảng truy nã bảng của Đại Hạ vương triều, hiện giờ, ngươi có tin không?
Tô Tú Y nói.
- Tin là một chuyện, rõ lại là một chuyện khác, kính xin chưởng giáo giải thích ngọn nguồn chuyện này.
Giang Thần nói.
- Được rồi.
Tô Tú Y bất đắc dĩ nhún vai một cái, lại uống một ngụm lớn rượu mạnh, nói:
- Vậy thì phải nói tới một cố sự, ngươi có đồng ý nghe không?
- Đồng ý.
Giang Thần gật đầu nói.
Sau đó, Tô Tú Y bắt đầu giảng giải chuyện xưa của chính mình.
Trước khi Tô Tú Y còn không phải là chưởng giáo của Thiên Đạo môn, hắn là Đại thiếu gia của một thế gia.
- Khi đó ta còn không biết gia tộc của mình là một thành viên của trưởng lão đoàn, cũng chính là tổ tông của ta sáng tạo ra.
- Vì lẽ đó, khi ta còn trẻ không hiểu tại sao phụ thân lại buộc ta tu luyện, ta biết thực lực mạnh mẽ rất quan trọng, thế nhưng trừ lúc ăn cơm ngủ nghỉ ra, tại sao một khắc thanh nhàn ta cũng không có chứ?
Lúc nói chuyện, Tô Tú Y như đang hồi tưởng lại những năm tháng đã từng thuộc về mình kia, khóe miệng hiện lên nụ cười ngóng trông mê muội.
Mặc kệ lúc trước ra sao, đoạn thời gian thanh xuân kia buồn phiền ra sao, khi quay đầu lại thì mới biết đó mới là đoạn ký ức tốt đẹp nhất.
- Sau khi cảnh giới của ta đại thành, còn chưa kịp lấy hơi thì phụ thân lại buộc ta bái Hỏa vực Đao Thánh làm sư phụ, khi đó ta không chịu được chuyện vận mệnh của mình bị điều khiển và chi phối như vậy. Ta bắt đầu chống lại không hề có một chút tiếng động nào cả, ta dùng tay trái để thay thế cho tay phải, luyện đao cùng Đao Thánh.
Hắn liếc mắt nhìn tay trái của Giang Thần, hiển nhiên đã nhớ ra Giang Thần là kiếm khách tay trái.
- Sư phụ ta ấy, nói là Đao Thánh, kỳ thực là một lão già tính khí rất kém cỏi, ta đây là đồ đệ thứ nhất của hắn.
- Không lâu sau đó, sư đệ ngốc của ta xuất hiện, là một người thiếu niên bướng bỉnh và mạnh mẽ tới cực điểm.
- Hắn muốn bái lão già làm sư phụ, lão già nói thiên phú của hắn không đủ, bảo hắn trở về, thế nhưng ta biết, là bởi vì người sư đệ này của ta nghèo, mặc y phục toàn là mảnh vá.
- Sau đó chính là kiểu cũ, quỳ mãi không đứng lên, hi vọng dùng thành ý để đánh động lão già.
- Đương nhiên, hành động này là vô dụng, một lần quỳ của hắn chính là nửa năm, dựng lên một cái ổ chó, mỗi ngày trừ ăn cơm và ngủ ra thì chính là quỳ xuống.
- Ta biết thành ý đối với lão già kia mà nói, chỉ là một đống phân, vô dụng.
- Sau đó ta khuyên hắn trở về, hắn không chịu.
- Ta thấy khuôn mặt chấp nhất của hắn cho nên mới nói với hắn, ta sẽ dạy đao pháp cho hắn. Đến hiện tại, ta vẫn còn nhớ phản ứng lúc đó của sư đệ ngốc.
- Lúc đó ngẫm lại, ta còn tưởng rằng lão già kia không biết, kỳ thực từ đó trở đi, hắn đã ngầm đồng ý rồi.
- Ta bắt đầu chăm chú luyện đao, bởi vì thiên phú của ngốc sư đệ cực cao, đao chiêu ta không luyện được, hắn còn để vào trong mắt đó. Cũng không lâu lắm, trình độ của hắn đã đuổi kịp ta, bằng trình độ tay trái dùng đao của ta.
- Ta hỏi hắn tại sao lại say mê như vậy, hắn nói muốn trở thành đệ nhất nhân đao pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.