Thần Võ Chiến Vương

Chương 232: Băng Linh Tộc




Giang Thần đã từng nghiên cứu qua Băng tâm quyết, coi nó là một cái khiêu chiến, muốn phá giải tác dụng phụ của công pháp này.
Kết quả cuối cùng là làm người bi ai, không có cách nào thay đổi được công pháp.
Bởi vì Băng tâm quyết không phải là thứ để cho nhân loại tu luyện, là công pháp của Băng Linh tộc.
Băng Linh tộc, một trong các chủng tộc viễn cổ, cho dù ngoại hình và kết cấu thân thể giống như đúc với nhân loại, có điều lực lượng thần bí ở bên trong lại làm cho những chủng tộc viễn cổ này có thể giống yêu thú vậy, nhanh chóng trưởng thành, vì vậy được cho rằng cao quý hơn nhân loại.
Nói một cách đơn giản, nhân loại không điều động được Băng tâm quyết, gượng ép tu luyện sẽ trở thành nô lệ của công pháp.
Năm đó Giang Thần công bố thành quả mà hắn nghiên cứu ra cho chúng nhân, hi vọng mọi người không nên mù quáng tu luyện công pháp này.
Bởi vì người tu luyện, không phải tâm tính xảy ra thay đổi, mà là thất tình lục dục bị chém đứt!
Khi biết công pháp tu luyện của Lý Tuyết Nhi là Băng tâm quyết, Giang Thần đã vô cùng lo lắng, hận không thể chạy về Thiên Đạo môn, ngăn cản tất cả những chuyện này.
Nhưng mà, sư tỷ nhập ma, đã hầu như không có lựa chọn nào khác.
Nếu không có cách nào chém tâm ma, một thân tu vi của sư tỷ sẽ bị phế, kinh mạch đóng băng lại, từ đây sẽ biến thành phế nhân.
Một khi chém tâm ma thành công, Băng tâm quyết sẽ đại thành, từ đây trở thành người băng.
Khi đó, Giang Thần không biết nên đi kỳ vọng nàng thất bại hay là thành công.
Hắn chỉ biết là, bây giờ nghe tin tức sư tỷ thành công, trong lòng hắn như băng, không có nửa điểm cao hứng nào cả.
- Không biết ngươi có thể thông báo giúp ta một tiếng hay không, ta muốn gặp gỡ sư tỷ.
Giang Thần nói.
- Hả?
Người muốn gặp Lý Tuyết Nhi có rất nhiều, đây cũng không phải là lần đầu tiên nữ đệ tử này nghe thấy lời thỉnh cầu như vậy, nàng có rất nhiều lý do để từ chối.
Chỉ là, nàng nhìn vẻ mặt của Giang Thần, lời đến bên miệng lại không nói ra được.
Thanh âm khàn khàn và ánh mắt vô thần, thương cảm đến mức làm cho người ta đau lòng.
Có điều, sư tỷ không phải ai cũng có thể gặp được, nàng vẫn phải từ chối.
- Mời hắn vào.
Chính vào lúc này, một âm thanh quạnh quẽ từ trên núi truyền đến, cách xa nhau ngàn thước, tuy rằng không phải rất to rõ ràng, thế nhưng cũng có thể coi như là vang vọng ở bên tai.
Nữ đệ tử này cả kinh, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy Lý Tuyết Nhi chủ động mời người vào núi.
- Hắn là ai? Giang Thần? Xích tiêu phong Giang Thần? Không phải hắn đã chết ở Vạn thú vực rồi sao? Làm sao có khả năng!
Tin tức của nữ đệ tử này không đủ linh thông, còn không biết chuyện đã xảy ra ở tỷ thí, lúc này nàng dẫn Giang Thần đi tới cung điện ở sườn núi, mở cửa để hắn đi vào.
Chợt, nàng lập tức đi tìm người khác hỏi dò, xem rốt cuộc lai lịch của Giang Thần này ra sao.
- Ta nói này, ngươi cũng thật là, sao lại không để ý đến chuyện bên ngoài như vậy chứ. Đến Giang Thần cũng không biết, hiện tại hắn là nhân vật nổi danh nhất trong toàn bộ Hỏa vực đó.
- Không ngờ ngươi lại có cơ hội nói chuyện với Giang Thần sư huynh, mà hắn là ai cũng không biết, trời ạ, ta thực sự là phục ngươi rồi!
Lúc này nữ đệ tử kia mới ý thức được thiếu niên nho nhã lễ độ kia là nhân vật kinh khủng như vậy.
Nàng có một loại ý nghĩ rất hoang đường, nếu Giang Thần hung hăng một chút, có lẽ nàng sẽ liên tưởng đến việc người này không đơn giản.
Trong cung điện, u tĩnh mà tối tăm, những vật dụng bên trong không có, chỉ có vài chiếc đèn băng điêu khắc hoa sen gác ở trên cột, toả ra ánh sáng màu lam.
Lý Tuyết Nhi đang ngồi ở trên bồ đoàn, ở trung tâm cung điện, mắt hơi lim dim.
Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.
Khí chất, lạnh như băng.
Giang Thần do dự trong chốc lát, đi tới.
- Sư tỷ.
- Ừm.
Lý Tuyết Nhi chậm rãi mở đôi mắt ra, nếu như nói trước đó Giang Thần còn ôm ấp hy vọng xa vời, thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt này, hắn đã triệt để tuyệt vọng.
Ánh mắt này không có bất kỳ rung động gì cả, đối diện với hắn là uy nghiêm của Thông thiên cảnh.
- Chúc mừng sư tỷ đã đạt đến Thông thiên cảnh.
Giang Thần vừa mở miệng, đồng thời cũng hoài nghi có phải túi mật của mình vỡ rồi hay không mà miệng đầy cay đắng.
- Ừm.
Lý Tuyết Nhi khẽ gật đầu, lấy ra một viên linh đan đột phá lục phẩm, nói:
- Ở Vạn thú vực, ta đã được ngươi chăm sóc, đây là thứ ta cho ngươi.
- Báo ân sao?
Giang Thần sững sờ, đây không phải là việc làm của người tu luyện Băng tâm quyết.
- Từ nay về sau, chúng ta sẽ thanh toán xong tất cả, sau này không được tới quấy rầy ta tu hành nữa.
Lý Tuyết Nhi nói.
Giang Thần cười khổ không thôi, hóa ra không phải báo đáp, là phân rõ giới hạn.
- Sư tỷ không cần phải lo lắng, ta sắp đi tới Thánh Viện rồi.
Giang Thần nói.
- Ừm.
Lý Tuyết Nhi rất bình thản, không có lời nào thừa thãi.
- Linh đan, ta cũng không thiếu, ta tới là để nhìn tình huống của sư tỷ, nếu không còn chuyện gì, như vậy ta cáo từ.
Giang Thần nói xong lập tức xoay người rời đi.
Nhưng mà, viên linh đan lục phẩm này bay đến ngực của hắn.
- Cầm lấy.
Lý Tuyết Nhi chỉ nói ra hai chữ.
Giang Thần khẽ cắn răng, cầm lấy linh đan đột phá lục phẩm, không nhịn được, kích động nói:
- Sư tỷ, tại sao ngươi lại muốn tu luyện Băng tâm quyết, nếu như ngươi cần công pháp có uy lực mạnh mẽ, ta có ngàn bản vạn bản! Ngươi không cần phải như vậy mà!
Tiếng nói của hắn vang vọng ở bên trong cung điện trống rỗng, lập tức, chỉ có tiếng hít thở của một mình hắn mà thôi.
Lý Tuyết Nhi như tượng băng, lồng ngực không có phập phồng như bình thường.
- Đây là lựa chọn của ta, cuộc đời của ta, ta làm chủ, lời của ngươi ta không muốn tiếp tục nghe nữa.
Lý Tuyết Nhi lạnh lùng nói.
- Được! Ta cầm, linh đan đột phá lục phẩm, quả thực đáng giá thay cho những việc ta làm ở Vạn thú vực!
Giang Thần nắm chặt linh đan lục phẩm, nhanh chân đi về cửa.
Khi đi qua một chiếc đèn bằng băng khắc hoa sen, theo bản năng hắn vừa nhìn một cái, phản chiếu khuôn mặt của Lý Tuyết Nhi, làm cho hắn đột nhiên quay đầu lại.
Nhưng hắn nhìn thấy sư tỷ đã nhắm hai mắt lại.
- Ảo giác sao?
Vừa nãy ở bên trong phản chiếu, Giang Thần như đã nhìn thấy trên mặt của sư tỷ xuất hiện vẻ biến hóa.
Nhưng bông tuyết không phải là gương, tất cả mọi thứ nó phản chiếu đều có thể vặn vẹo, Giang Thần không có cách nào xác định được.
Vừa ra khỏi cung điện, hắn không nói hai lời bay ra khỏi Ngọc Nữ phong.
Sau khi bay ra rất xa, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngọc Nữ phong.
- Cũng được, ta cũng không có thời gian quan tâm tới tư tình nhi nữ.
Cảm tình với sư tỷ, Giang Thần biết từ đây đã đứt đoạn mất, không thể nối lại được nữa.
...
Ngày cuối cùng trước khi Giang Thần khởi hành tới Thánh Viện, Giang Thần đã được thông báo đi gặp chưởng giáo.
Hắn đi tới Thiên Đạo điện, đẩy cửa đi vào, phát hiện ra bên trong không phải có bố trí như hắn suy nghĩ, chỉ có một cái tiền thính nho nhỏ, hai bên trái phải đều có một cánh cửa nhỏ.
- Đi về cửa bên trái, theo thần thức của ta đi vào bên trong.
Âm thanh của Tô Tú Y xuất hiện ở bên tai.
Giang Thần không suy nghĩ nhiều, hắn đi vào trong, đi tới một cái đường nối đóng kín, quanh co khúc khuỷu, đi không được bao lâu mà hắn còn có thể nghe thấy âm thanh bánh răng vận chuyển.
- Mỗi một đoạn trên lối đi này đều biết biến hóa, nếu như không có ai chỉ dẫn, chỉ sợ cả đời sẽ vòng tới vòng lui ở chỗ này mà thôi.
Giang Thần lấy làm kinh hãi, cũng còn tốt không lâu lắm, trước mắt hắn đã xuất hiện một cánh cửa.
Hắn dùng sức đẩy ra, tia sáng đột nhiên xuất hiện làm cho hắn không thích ứng kịp.
Một lát sau, hắn mới thu lại bàn tay che ở trước mắt, hắn nhìn thấy một màn khiến cho hắn rất kinh ngạc.
Bên ngoài cửa là vách núi, phương xa là cảnh sắc núi sông bao la, biển mây liên miên không dứt, ánh trời chiều ở một mặt khác trong thiên địa, dường như có độ cao gần như bằng hắn vậy.
Ở bên cạnh vách núi có xây dựng một cái chòi nghỉ mát.
Tô Tú Y ngồi ở bên cạnh bàn đá, đang vẫy tay với hắn.
Giang Thần đi tới, phát hiện ra trên bàn có bày mấy vò rượu và một thanh đao bất phàm.
- Ngươi là người có sinh mạng mạnh mẽ nhất mà ta thấy, có thể đi ra từ Vạn thú vực, thực sự là lợi hại.
Tô Tú Y nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.