Thần Võ Chiến Vương

Chương 213: Âm Mưu Của Hắc Long Thành




- Chủ mẫu, chúng ta đi tìm một nơi nghỉ ngơi một lúc đi.
Lúc mọi người nghỉ ngơi, Phạm Đồ trong đám người phát hiện ra từ lúc bắt đầu đến hiện tại đã chiến đấu được hai canh giờ.
Từ sau lần trước chủ mẫu độc phát, thân thể suy yếu, đứng ở trong đám người chen chúc có vẻ uể oải không thể tả nổi.
Hắn nhiều lần nói chủ mẫu về khách điếm trước, có tin tức của thiếu chủ hắn sẽ đi thông báo.
Có điều Cao Nguyệt không chịu, cố ý muốn ở lại nơi này.
Mãi cho đến lúc này nàng mới đồng ý tạm thời rời đi, kẻ thô lỗ như Phạm Đồ nhìn thấy Cao Nguyệt từ trong đám người đi ra mới dùng sức thở ra một ngụm trọc khí.
- Phu nhân, người mang mặt nạ kia thực sự là thiếu gia sao?
Nha hoàn thiếp thân Tuyết Nhi của nàng nhỏ giọng nói.
- Đương nhiên.
Cao Nguyệt rất khẳng định, trên mặt nở nụ cười hiểu ý, nói:
- Xem ra trong khoảng thời gian này nó ở Vạn thú vực đã phải chịu không ít khổ sở.
Nói xong, trong nụ cười của nàng để lộ ra vẻ thương tiếc.
Tuyết Nhi và Phạm Đồ vừa nhìn nhau, hai người không có trực giác của một người mẫu thân như Cao Nguyệt, có điều sau khi được Cao Nguyệt báo, tìm đúng chỗ, bọn họ đã phát hiện ra nam tử đeo mặt nạ chính là thiếu gia nhà mình.
Chuyện duy nhất khiến cho bọn họ nghi hoặc và không xác định đó là nam tử đeo mặt nạ quá mạnh mẽ!
Vượt xa khỏi sự tưởng tượng của người đến từ Nam phong lĩnh như bọn họ.
- Trước khi lấy mặt nạ xuống, không nên nói lung tung.
Cao Nguyệt phân phó một tiếng.
- Vâng.
Tuyết Nhi và Phạm Đồ gật đầu, Giang Lộ, Giang Phong và các đệ tử Nam phong lĩnh ở phía sau còn không biết, chiến đấu ngày hôm nay đặc sắc như vậy khiến cho bọn họ kích động mà lại rất ngóng trông.
Mọi người đi vào một trà lâu.
Lúc đi vào thì trùng hợp có một nữ tử mặc y phục nha hoàn đi ra, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, khi ánh mắt chạm đến khuôn mặt của Phạm Đồ thì vẻ mặt khẽ biến.
Có điều rất nhanh nàng đã khôi phục lại vẻ bình thường, cúi đầu đi ra ngoài.
Cao Nguyệt chú ý tới chuyện này có chút nghi hoặc không rõ, nhưng cũng không đặt ở trong lòng.
Vị nha hoàn xinh đẹp kia rời khỏi trà lâu, không đi ra hẳn mà ở bên ngoài vểnh tai lên nghe trộm.
Chẳng được bao lâu, trên mặt nàng hiện lên nụ cười đắc ý, cưỡi thuyền phi hành loại nhỏ đi lên trên thuyền rồng cỡ lớn ở trên không trung.
- Thu Hạ, sao lại đi lâu như vậy chứ?
Đại phu nhân Hắc Long thành ưu nhã ngồi ở bên trên ghế dựa mềm, biểu hiện rất lười biếng, nhưng không che giấu được vẻ quý khí của bản thân.
- Phu nhân.
Nha hoàn tên là Thu Hạ nói chuyện vừa nãy gặp phải ra một lần, Phạm Đồ đã từng đi qua Hắc Long thành, nàng từng nhìn thấy mấy lần, cho nên hôm nay mới nhận ra được đối phương.
- Ồ?
Đại phu nhân vẫn hững hờ như cũ, trong con ngươi xuất hiện một tia lạnh lùng, nói:
- Ngươi xác định chứ?
- Đúng, phu nhân, ta còn ở bên ngoài trà lâu để nghe trộm, xác định là người của Nam phong lĩnh, mẫu thân Cao Nguyệt của Giang Thần.
Thu Hạ nói.
- Trong lúc mấu chốt này mà còn dám đi ra khỏi Thiên Đạo môn, tới nơi này tham gia trò vui, thực sự là điếc không sợ súng.
Đại phu nhân cười lạnh nói.
Chợt, nàng liếc mắt nhìn bảo tháp của Thiên Đạo môn, nhún vai một cái nói, lại nói:
- Không lâu nữa Hạo Thiên sẽ cùng với sư phụ Viên Hồng trưởng lão của nó cải chính tin tức về rác rưởi kia. Nói hắn đã chết, đến lúc đó, hừ hừ.
Nàng như đang tự lẩm bẩm, vừa giống như là đang nói chuyện với người ta vậy.
Thu Hạ không cảm thấy kinh ngạc, duy trì sự trầm mặc.
- Có điều, không thể để cho bọn họ dễ chịu được, Thu Hạ, ngươi đi sắp xếp đi, nếu như ta thoả mãn, nhất định sẽ có thưởng.
Đại phu nhân nói.
- Vâng!
Thu Hạ đang chờ câu này, nàng lập tức đi chuẩn bị.
Trong trà lâu, khí sắc của Cao Nguyệt đã khôi phục được không ít, đang nói chuyện phiếm với mọi người.
- Lại nói Viên Hồng trưởng lão cũng quá đáng, bảo tháp kia có thể chứa được ngàn người, còn nói với chúng ta không chen vào được, bằng không phu nhân sẽ không khổ cực như vậy nữa.
Tuyết Nhi nói.
- Đúng vậy, nói chúng ta là mặt dày mày dạn gặm xương của Thiên Đạo môn, nên biết xấu hổ mà về nhà!
Nói tới chuyện này, Phạm Đồ hết sức tức giận.
- Không có chuyện gì, sau đó người ta sẽ biết rõ mọi chuyện.
Cao Nguyệt cũng không quá quan tâm.
Nàng nhìn về phía đám người Giang Lộ và Giang Phong, ôn nhu nói:
- Điều khiến cho chúng ta vui mừng chính là, biểu hiện của các ngươi rất lý trí, không có oán giận.
- Chúng ta có thể đi tới Thiên Đạo môn cũng là bởi vì Giang Thần, một khi trở lại Thập vạn đại sơn thì sẽ không giống như trước đây nữa.
- Không sai, ở Thiên Đạo môn chúng ta đã được lợi không nhỏ.
Giang Lộ và Giang Phong trước sau đều nói.
Phạm Đồ ở bên cạnh cười cười, trong lòng nghĩ những người trẻ tuổi này thực sự là ngây thơ, nếu như thật sự trở về Thập vạn đại sơn thì sẽ lập tức đối mặt với nguy hiểm diệt tộc.
- Yên tâm đi, các ngươi không cần trở lại đó đâu.
Cao Nguyệt nói.
Giang Lộ ngẩn ra, lập tức mừng rỡ như điên, nói:
- Ý tứ của bá mẫu chính là Giang Thần ở bên trong đám người thập nhị cường? Lẽ nào là nam tử đeo mặt nạ kia...
Nàng còn chưa nói hết lời thì từ bên ngoài trà lâu có ba tên lưu manh đi tới.
Ba người liếc mắt đã nhìn thấy Cao Nguyệt đang ngồi ở đó.
- Ồ. Được lắm, nương tử này thật là xinh đẹp.
- Nếu như trẻ tuổi hơn chút thì cũng có thể leo lên Mỹ Nhân bảng đó.
- Chà chà, so với Mỹ Nhân bảng thanh xuân mỹ lệ thì vị tiểu nương tử này cũng có một phen phong tình đặc biệt đấy.
Ba nam nhân mỗi người nói một câu, trực tiếp đi tới, vây quanh Cao Nguyệt.
Cao Nguyệt nhíu mày, rất là khó chịu.
- Làm càn!
Phạm Đồ giận dữ, đứng dậy bảo hộ ở bên người Cao Nguyệt, tách ba tên này ra.
- Đây là ý gì vậy? Chúng ta chỉ muốn kết giao bằng hữu mà thôi!
Nhìn thấy Phạm Đồ như vậy, ba tên lưu manh không có chút bất ngờ nào cả.
- Ta nói, ta chỉ muốn mời vị tiểu nương tử này uống một chén trà, nói chuyện phiếm mà thôi.
Một người lưu manh trong đó cười nói.
- Các ngươi làm vậy là mạo phạm người khác!
Tuyết Nhi tức giận nói.
- Khà khà khà, nói nghiêm trọng như vậy làm gì chứ? Hôm nay trong kinh thành có người đến từ các nơi, không quen biết, nếu như có thể kết giao thêm chút bằng hữu, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
- Đúng vậy, giả vờ thanh cao cũng vô vị quá.
Răng rắc!
Năm ngón tay của Phạm Đồ nắm chặt, quát lạnh:
- Nếu các ngươi không lăn thì tự gánh lấy hậu quả!
Không nghĩ tới ba người này được voi đòi tiên, không có để ý đến hắn mà đi tới gần Cao Nguyệt, một người trong đó đưa tay về phía vai nàng, nói:
- Tiểu nương tử tại sao không nói chuyện vậy?
- Muốn chết!
Phạm Đồ không thể nhịn được nữa, lập tức đánh ra một quyền.
Không nghĩ tới tên này đã sớm có đề phòng, né tránh rất nhanh nhẹn.
- Thần Du cảnh?
Phạm Đồ rất bất ngờ, không nghĩ tới Thần Du cảnh sẽ lại là du côn lưu manh như vậy.
Có điều, hắn không sợ, bởi vì cảnh giới của hắn cũng đã tăng lên tới Thần Du cảnh.
- Hôm nay kinh thành nghiêm khắc cấm mọi người ẩu đả, ngươi lại dám ra tay với chúng ta?
- Ngươi muốn chết, ta sẽ đưa ngươi đưa đến thành phòng đội!
Đám lưu manh như đã bị Phạm Đồ chọc giận, đồng loạt ra tay, không chút lưu tình, tất cả đều là chiêu thức rất hung hiểm.
- Không ổn!
Vốn Cao Nguyệt đã cảm thấy không đúng, nghe thấy một người trong đó nói kinh thành nghiêm cấm ẩu đả nàng đã phản ứng lại kịp, muốn gọi Phạm Đồ trở về.
Nhưng mà đã chậm, Phạm Đồ lấy một địch ba, chủ động xuất kích.
- Kim cương phục ma quyền: Quyền diệt yêu tà!
Trong lúc tức giận quyền kình của Phạm Đồ rất mãnh liệt, quyền pháp có được từ chỗ của Giang Thần, trình độ cao thâm là thứ mà ba tên lưu manh kia không thể nghĩ tới được.
Ba người đều chỉ là Thần Du cảnh sơ kỳ, vốn bọn hắn muốn giáo huấn Phạm Đồ một trận, sau đó lại chỉ trích người của Nam phong lĩnh gây chuyện.
Kết quả nhìn nhầm thực lực của Phạm Đồ, không được mấy quyền đã bị đánh ngã xuống đất.
- Không ngờ tên này lại trở nên lợi hại như vậy, xem ra Nam phong lĩnh phát triển càng ngày càng tốt đó!
Thu Hạ ở bên ngoài khá là bất ngờ nhìn kết cục của ba tên lưu manh, thế nhưng miệng lại để lộ ra nụ cười lạnh như băng.
Kết quả này, càng có lợi đối với kế hoạch của nàng.
- Dừng tay!
Một đám binh lính võ trang đầy đủ dùng hiệu suất kinh người xuất hiện ở cửa trà lâu, vây quanh đám người của Nam phong lĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.