Thần Võ Chiến Vương

Chương 207: Lần Nữa Thăng Cấp




Trên tường thành, năm ngón tay của Đại Hạ hoàng đế nắm chặt, hiếm khi thể hiện suy nghĩ trong lòng của hắn.
Phi Nguyệt công chúa là sự kiêu ngạo của hắn, được hắn ký thác sự chờ mong rất sâu.
Không nghĩ tới trong một trận chiến ở vòng hai đã bị bức ép đến nước này, khiến cho niềm tin của hắn đã bị lay động.
- Hoàng thượng, không cần lo lắng, Phi Nguyệt công chúa sử dụng Nguyệt Thần giáng lâm, nhất định sẽ thắng.
Đại tướng quân Tiết Kính Thiên nói.
- Nói thì nói thế không sai, thế nhưng...
Đại Hạ hoàng đế nghĩ đến các loại thần bí của nam tử đeo mặt nạ, trong lòng hắn cũng không quá chắc chắn.
Lúc này, ánh sáng hồng biến mất, vô số người duỗi dài cái cổ ra để nhìn ra xung quanh.
Phi Nguyệt công chúa toàn lực đánh ra một kích, phản ứng đầu tiên của mọi người là muốn xem tình hình của nam tử đeo mặt nạ ra sao.
Kết quả phát hiện ra bình đài đã được sửa tốt lần nữa hoàn toàn thay đổi, thế nhưng nam tử đeo mặt nạ lại chẳng có chuyện gì, chỉ là trong tay lại có thêm một cái sợi tơ màu đỏ nữa mà thôi.
Lại nhìn Phi Nguyệt công chúa, đôi chân trơn bóng, ngoại trừ vẻ uể oải sau khi phát động chiêu thức thì vẫn không bị thương.
- Bí thuật chết tiệt này, rốt cuộc trong quá trình này đã xảy ra cái gì vậy?
Không ít người đều có lời oán hận, giống như có con kiến bò đi bò lại ở trong ngực vậy, đối với việc tại sao Giang Thần lại làm được chuyện này, bọn họ cực kỳ hiếu kỳ.
Phi Nguyệt công chúa không có bất kỳ ngoại thương nào, thế nhưng sợi tơ lại bị cởi ra khiến cho người ta liên tục hồi tưởng lại.
- Chẳng lẽ hai người quen biết nhau? Bí thuật vừa mở, Phi Nguyệt công chúa đã chủ động giơ chân lên để hắn cởi hay sao?
- Hay là nói thực lực của hắn quá mạnh, có thể đè Phi Nguyệt công chúa xuống đất, lại cởi sợi tơ ở chân nàng xuống chứ?
Bất kể là loại tình huống nào, chỉ tưởng tượng cũng đã cảm thấy hương diễm rồi.
Trận này vừa mới bắt đầu thì đã chiến đấu kịch liệt như nước với lửa, thế nhưng phát triển đến nước này lại là chuyện mà tất cả mọi người cũng không nghĩ đến.
Có điều trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, chuyện này không thể bỏ qua thực lực mạnh mẽ của nam tử đeo mặt nạ, nếu không phải vậy thì hắn đã sớm bị mất mạng rồi.
Trên đài diện, thấy trong tay Giang Thần còn mang theo sợi tơ có nhiệt độ thân thể của mình, gò má của Phi Nguyệt công chúa ửng hồng, cũng may người khác đang cho rằng là do nàng tấn công mạnh mẽ mà tạo thành.
- Ngươi đang làm nhục ta!
Phi Nguyệt công chúa cắn chặt hàm răng một cái, nghĩ lại tình cảnh một kiếm vừa nãy của Giang Thần, tim nàng vẫn cảm thấy hoảng sợ mà nhảy dựng lên.
Chiêu kiếm đó có thể lấy được tính mạng của nàng!
- Đúng vậy.
Giang Thần cũng không phủ nhận.
- Ngươi và ta có quan hệ gì sao?
Phi Nguyệt công chúa cẩn thận nghĩ lại, từ lúc vừa mới bắt đầu đến hiện tại, trong giọng nói của người này đều mang theo địch ý.
Bỗng nhiên, nàng nghĩ tới lời mà người này nói lần đầu, nàng lại lên tiếng, nói tiếp:
- Ngươi là kẻ thù của Hạo Thiên sao?
- Đúng vậy.
Giang Thần trực tiếp thừa nhận.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lần này, rốt cục Phi Nguyệt công chúa đã sinh ra sự hiếu kỳ đối với thân phận của hắn.
- Muốn biết sao? Không phải ngươi hỏi ta có tư cách gì chỉ trích Ninh Hạo Thiên cướp đoạt Thần mạch của người khác sao?
Giang Thần hỏi.
- Phải! Đó là chuyện của Ninh gia, một người ngoài như ngươi không biết tận tình trong đó mà lại còn ác ý hãm hại, phẩm hạnh như vậy thực sự là hạ đẳng.
Phi Nguyệt công chúa nói.
- Phải không? Vậy thì ngươi biết cái gì chứ? Ngươi nói chuyện cho Ninh Hạo Thiên như vậy là ngươi được lợi từ bọn chúng, hay là bởi vì mình vô tri chứ?
Giang Thần nói.
- Ta là hôn thê của Hạo Thiên, ta tin tưởng phẩm hạnh của hắn, còn ngươi, mang mặt nạ mà còn muốn làm cho người ta tin tưởng sao?
Phi Nguyệt công chúa lạnh lùng nói.
- Ồ?
Giang Thần vừa nói lại vừa đưa tay nắm lấy cạnh của mặt nạ.
Tức thì, mọi người cảm thấy chờ mong và sốt sắng hơn so với lúc chờ kết quả, tất cả đều nhìn chằm chằm vào cái tay đang định gỡ mặt nạ xuống.
Điều làm cho bọn họ thất vọng chính là, cuối cùng nam tử đeo mặt nạ này lại thả tay xuống.
- Ngươi sẽ biết.
Giang Thần nói.
Phi Nguyệt công chúa thấy hắn không nói, nàng kiêu ngạo cho nên cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ nói:
- Chênh lệch giữa chúng ta lớn tới bao nhiêu?
Ở điểm này, nàng vẫn không nhìn ra được.
Hiện giờ nàng muốn hiểu rõ đại khái, như vậy mới có mục tiêu tiến lên được.
- Hả?
Giang Thần do dự một lúc, cầm một sợi tơ trong đó, buộc ra sau gáy, che khuất con mắt ở trên mặt nạ.
- Đây là?
Đám người bên dưới hiểu rõ hắn có ý gì lần nữa chấn động.
Có điều phản ứng đầu tiên của Phi Nguyệt công chúa khi bị xem thường như vậy không phải là tức giận, nhìn sợi tơ trước đó còn ở trên chân của mình, vui mừng vì người này mang mặt nạ.
- Được!
Chợt, Phi Nguyệt công chúa triệt đi nguyệt đồng, không sử dụng bí thuật nữa mà dùng trạng thái bình thường để xuất đao.
Loan đao ở trong tay nàng như hai con hung thú, giương nanh múa vuốt, điên cuồng nhào về phía con mồi của mình.
Ai biết, con mồi này lại là thợ săn khôn khéo, công kích bị nhìn thấy rất rõ, đã bị hóa giải từ rất sớm.
Mười đao bị nam tử đeo mặt nạ che mặt kia hóa giải hết, thậm chí bước chân của hắn cũng chưa từng di chuyển qua một chút nào.
Sau khi xác định Giang Thần không dùng thần thức để thay thế mắt, khí diễm trên người của Phi Nguyệt công chúa triệt để bị dập tắt, nàng xoay người đi xuống dưới đài.
Từng bước một tới gần biên giới, sự kinh ngạc trong lòng mọi người cũng đang từ từ khuếch đại.
Nam tử đeo mặt nạ sắp thăng cấp!
- Chờ một chút.
Lúc này, nam tử đeo mặt nạ mở miệng gọi Phi Nguyệt công chúa lại, trả lại hai sợi tơ màu đỏ cho nàng.
Một trước một sau, Phi Nguyệt công chúa theo bản năng tiếp lấy sợi tơ đầu tiên, tiếp theo nàng tức giận phất tay đẩy sợi tơ màu đỏ phía sau lại, mở miệng tức giận nói:
- Nếu như ngươi yêu thích nó như vậy ta sẽ cho ngươi!
Tiếng nói vừa dứt, nàng nhảy xuống bình đài, Giang Thần thuận lợi thăng cấp.
Bởi vì có đầy đủ thời gian làm bước đệm cho nên trên quảng trường cũng không có tiếng kinh ngạc thốt lên ầm ĩ, nhưng cũng gây ra thảo luận rất náo nhiệt. Mọi người giật mình với thực lực của nam tử đeo mặt nạ, rồi lại chê cười đám người trước đó ủng hộ Phong Chi Ngân.
Nụ cười trên mặt của Sở Lạc càng thêm mê người, đặc biệt là biểu hiện của bằng hữu tốt bên người là Mộng Phi Phỉ lại càng làm cho nàng rất hài lòng.
Giang Thần đánh bại ba kẻ địch, vung sợi tơ màu đỏ một cái, tùy ý quấn ở trên bàn tay, sau đó nhảy xuống dưới đài.
Làm người thủ lôi thứ nhất, mặc dù mình chiến đấu kết thúc, thế nhưng những người khác còn chưa tiến hành được một nửa vòng thứ hai kìa.
Hắn có một lượng lớn thời gian dùng để khôi phục và thu nạp đồ vật mà hắn lĩnh ngộ được từ ba trận chiến đấu trước đó.
Đại Hạ hoàng đế mắt thấy kết quả mà hắn lo lắng xảy ra, hắn hoàn toàn biến sắc, liếc mắt nhìn lão giả áo xám, đang định nói chút gì đó.
Không nghĩ tới lão giả áo xám đột nhiên đứng dậy, bay lơ lửng lên trên trời, đi tới trên quảng trường.
- Tiểu hữu.
Hắn gọi nam tử đeo mặt nạ lại, khuôn mặt mỉm cười.
Đột nhiên xuất hiện một màn khiến cho người ta không phản ứng kịp. Có điều khi nhìn thấy có người dám trắng trợn tham gia vào như vậy, thế nhưng bên hoàng cung lại không có ai ngăn cản, không khó để đoán ra thân phận của lão giả mặc áo bào tro này.
Tức thì, có không ít ánh mắt cuồng nhiệt rơi trên người nam tử đeo mặt nạ kia.
- Tiền bối, có việc gì sao?
Thanh âm của nam tử đeo mặt nạ nghe qua rất là bình tĩnh.
- Ta chỉ có một vấn đề, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Lão giả áo xám hỏi.
Chuyện này chứng thực suy đoán của không ít người, hô hấp của rất nhiều người cũng đã dừng lại.
- Ba mươi tuổi trở xuống, phù hợp tiêu chuẩn để dự thi.
Nam tử đeo mặt nạ vẫn nghe không hiểu như cũ.
- Ha ha.
Lão giả áo xám cười cười, nói:
- Nếu như tuổi tác của ngươi thấp hơn hai mươi, hiện tại ngươi sẽ nhận được tiêu chuẩn tiến tu của Thánh Viện.
Mọi người sôi trào, đặc biệt là người dự thi, người chiến đấu trên đài đều ngừng lại quan sát chuyện kế tiếp.
Tuổi tác của nam tử đeo mặt nạ sẽ là bao nhiêu đây?
Nếu như hai mươi tuổi trở xuống mà đã có được thực lực đáng sợ như vậy, nhận được tiêu chuẩn tiến tu của Thánh Viện cũng là chuyện nên làm.
- Tiền bối, ta muốn thông qua chiến đấu mà thu được tiêu chuẩn cho mình.
Câu trả lời của nam tử đeo mặt nạ khiến cho không ít người tiếc hận thở dài.
Đương nhiên mọi người đều cho rằng nam tử đeo mặt nạ đã nghe rõ ý, tuổi tác của hắn đã vượt qua hơn hai mươi.
Có điều, không ai chú ý tới hắn liếc mắt nhìn hướng về phương hướng của Tam hoàng tử.
- Nếu như kết thúc lúc này, ta phải làm như thế nào mới có thể giết ngươi được đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.