Thần Võ Chiến Vương

Chương 206: Thần Nguyệt Tuyệt Thức!




Lúc chiến đấu, Phi Nguyệt công chúa sẽ cởi giày ra, để hai chân trần, cột sợi tơ màu đỏ lên trên hai chân.
Không có ai biết là tại sao, từ khi công chúa bắt đầu cạnh tranh Tân hỏa bảng thì đã bắt đầu làm như vậy, để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta.
Nam tử đeo mặt nạ đổi đao thành cầm kiếm, đối mặt với một kích toàn lực của Phi Nguyệt công chúa dưới trạng thái chăm chú mà vẫn nhẹ như mây gió, không bị bất luận một chút ảnh hưởng gì cả.
Thế nhưng bí thuật bị phá, sợi tơ trên chân trái rơi vào trong tay của hắn.
Dù cho không thể tận mắt nhìn thấy quá trình này thế nhưng mọi người cũng phải hoảng sợ vì sự mạnh mẽ của nam tử đeo mặt nạ này.
Có người tư duy nhanh nhẹn, đã chú ý tới sợi tơ màu đỏ là từ mắt cá chân buộc vào bên trong váy.
Sao nam nhân đeo mặt nạ này lại làm được cơ chứ?
Trên đùi bóng loáng, không thấy bất kỳ dấu vết bị thương nào cả, khiến cho người ta liên tục hồi tưởng.
Nữ tử mập mạp lẫn ở trong đám người lần này đi thật, cũng không dám quay đầu lại, chỉ lo có người bởi vì lời ngu xuẩn trước đó của nàng mà tới gây phiền phức cho nàng.
Quả thật có người rất muốn làm như vậy, dù cho là thắng bại còn chưa phân, thế nhưng thực lực mà nam tử đeo mặt nạ biểu hiện ra không chỉ phù hợp với lời Sở Lạc từng nói mà càng vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người.
- Sở Lạc, nhất định ngươi phải nói cho ta biết, sư huynh của ngươi rốt cuộc là ai, từ lúc nào Hỏa vực lại xuất hiện nhân vật như vậy cơ chứ?
Mộng Phi Phỉ kích động không thôi, nàng đã quên tình cảnh ngày hôm qua, hiện tại nàng đã bị vị sư huynh thần bí này của Sở Lạc thuyết phục.
Sở Lạc vẫn chỉ mỉm cười không nói như cũ, thế nhưng hai hàng lông mày lại không che giấu nổi vẻ kiêu ngạo.
- Sở Lạc, là hắn đúng không, nhất định là hắn đúng chứ?
Đột nhiên, Văn Tâm xuất hiện ở trước người của nàng, rất kích động nói.
Sở Lạc ngẩn ra, đây là chuyện mà nàng không nghĩ tới, vốn nàng không muốn trả lời, thế nhưng lại nghĩ đến việc quan hệ của thiếu và nữ nhân này không tầm thường, đặc biệt là vẻ mặt kia khiến cho nàng không đành lòng từ chối.
Do dự trong chốc lát, nàng giữ yên lặng một lúc lâu rồi mới trả lời.
- Ừm! Đa tạ!
Văn Tâm cảm kích gật gật đầu với nàng.
Sở Lạc muốn bảo nàng không nên nói lung tung, nhưng nghĩ tới việc tay trái của Giang Thần xuất kiếm, nàng nghĩ rất nhanh thân phận của hắn sẽ lập tức bị vạch trần, cho nên có nói ra hay không cũng không có gì cả.
Bên kia, người giật mình nhất về thân phận của nam tử đeo mặt nạ lại là kiếm khách đó là Dịch Thủy Hàn và Cao Tiệm Ly.
Bằng hữu bị một đao đánh bại, bọn họ vẫn đang quan sát nam tử đeo mặt nạ, cân nhắc con đường đao pháp của hắn, không nghĩ tới quay đầu lại đối phương lại là kiếm khách.
- Được! Ngày hôm nay muốn đánh bại kiếm khách, lúc này lại có thêm một người nữa rồi!
Lữ Phi dùng đao nhìn thấy suy đoán trước đó của mình được chứng thực, hắn vô cùng đắc ý. Hắn đã nhận ra được nam tử đeo mặt nạ này rất mạnh mẽ, cho nên không thể chờ đợi được nữa mà muốn chiến một trận.
Có điều, người đứng bên cạnh hắn thì lại cảm thấy rất kỳ quái.
Thắng bại còn chưa phân, tại sao Lữ Phi lại nhận định chắc chắn trận sau hắn sẽ gặp phải đối phương chứ?
Lẽ nào Phi Nguyệt công chúa sẽ thua sao?
Lữ Phi chỉ nở một nụ cười, không có giải thích gì thêm.
Hắn là người thứ nhất nhìn ra nam tử đeo mặt nạ trong đao mang kiếm, hiện tại hắn cũng có thể nhìn ra chuyện mà người khác không biết.
Trên thuyền buồm, Hương Hương công chúa nghiêm mặt, vẻ mặt rất âm trầm.
Ở sau lưng nàng, Vân Hiểu và Lưu Bằng đang phát run.
Dưới từng lần từng lần biểu hiện đặc sắc của nam tử đeo mặt nạ, bọn họ không thể tiếp tục lừa Hương Hương công chúa được nữa, người sau kiến thức nông cạn, thế nhưng không có nghĩa là nàng ngốc.
Cùng với những biểu hiện của nam tử đeo mặt nạ càng ngày càng chói mắt, những lời hắn đã nói trước đó càng ngày càng có trọng lượng nặng hơn.
- Lưu Bằng, ngươi đã nghĩ ra tên của vị bằng hữu kia chưa? Có người của Thiên Cơ các ở phía dưới, ta có thể đi mua một tin tình báo giúp ngươi.
Hương Hương công chúa chất vấn.
Lưu Bằng muốn thuận miệng nói ra một cái tên, thế nhưng sau khi nghe đến câu nói phía sau, cái miệng đang mở ra lại khép lại.
- Vân Hiểu sư huynh, Truy phong kiếm ngươi ném đi đâu rồi?
Hương Hương công chúa lại đưa ánh mắt nhìn về phía Vân Hiểu đang bất an.
Vân Hiểu đang muốn mở miệng, thế nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Hương Hương công chúa, hắn lựa chọn sáng suốt câm miệng.
- Lấy ra đồ vật ta ban tặng các ngươi, sau đó, lăn xuống thuyền!
Hương Hương công chúa hít sâu một hơi, quát lớn.
Thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người, chứ đừng nói chi là Hương Hương công chúa đã bị lừa dối như vậy.
Không phải là nàng tức vì mình bị lừa gạt đồ, bởi vì ở trong mắt nàng những thứ này không đáng giá để được nhắc tới.
Càng không phải nàng tức vì mình nông cạn, mà bị người khác giở trò lừa vòng quanh.
Thứ khiến cho nàng chân chính tức giận là bởi vì những đám đạo chích trước mắt này mà bỏ qua cơ hội kết bạn với nhân vật như nam tử đeo mặt nạ này.
Thực lực của hắn ít nhất là hai mươi vị trí đầu trên Tân hỏa bảng, thậm chí còn lớn hơn.
Nàng đã mời đối phương lên thuyền, kết quả... Kết quả là bởi vì những người trước mắt như những thằng hề này quấy nhiễu mà đã làm cho nàng mất đi khả năng kết giao!
Vân Hiểu và Lưu Bằng thở dài một hơi, rất không muốn giao ra tất cả những chỗ tốt mà từ đầu kiếm được.
Sau đó, bọn họ liếc mắt nhìn Hương Hương công chúa, đi tới bên cạnh boong tàu, muốn thông qua thuyền nhỏ mà đi xuống dưới.
- Ta bảo các ngươi lăn xuống, các ngươi cảm thấy mình còn có cơ hội có thuyền nhỏ sao?
Âm thanh vô tình của Hương Hương công chúa truyền tới.
Sắc mặt đám người Vân Hiểu và Lưu Bằng biến đổi, lúc này bọn họ cách phía dưới mặt đất trên trăm thước, không có thuyền nhỏ đưa đón thì làm sao có thể xuống được chứ?
Dù cho Vân Hiểu là Thần Du cảnh, từ trên cao như thế nhảy xuống thì hai chân cũng bị phế bỏ, chứ đừng nói chi là đám người Lưu Bằng.
Điểm này, Hương Hương công chúa cũng đã nghĩ đến, nàng sai người hạ thuyền xuống chừng năm mươi thước rồi mới dừng lại.
Chợt, nàng tạo ra một cái thủ thế, các binh lính mặc giáp áp sát về phía đám người bọn họ.
Mọi người vừa nhìn nhau, đều từ trên mặt của song phương nhìn thấy vẻ vô lực và giãy dụa.
Khoảng cách năm mươi thước cũng sẽ không ngã chết, nhưng chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Vân Hiểu là Thần Du cảnh, hắn tìm một cái nóc nhà, thả người nhảy một cái.
Đám người Tụ Nguyên cảnh vội vã thò đầu ra, nhìn thấy Vân Hiểu giống như đạn pháo nện vào trên nóc nhà của người khác, trên mặt đất xuất hiện vết rách, người bị phản chấn làm cho mất đi cân bằng, lại từ trên nóc nhà ngã vào trong nhà của người khác.
Có thể nghe thấy rõ tiếng chửi của chủ nhân gian nhà và dáng vẻ khập khễnh chật vật rời đi của Vân Hiểu.
- Công chúa, ngươi thương xót chúng ta một chút, hạ xuống thấp một chút nữa đi.
Lưu Bằng dùng vẻ mặt đau khổ cầu xin, khoảng cách này vận khí không tốt thì bọn hắn sẽ chết rất thảm đó.
Cân nhắc tới việc bọn hắn đều là Tụ Nguyên cảnh, Hương Hương công chúa lại hạ xuống tiếp, khi còn chừng hai mươi thước thì dừng lại.
Lần này, đám người Lưu Bằng không muốn nhảy cũng không được, các binh sĩ đã nhấc theo trường mâu áp sát bọn họ rồi.
Kết quả là, người phía dưới lập tức nhìn thấy lần này một màn rất là buồn cười này.
Có điều người nhìn thấy chuyện này cũng không nhiều, bởi vì trên đài nam nhân đeo mặt nạ và Phi Nguyệt công chúa còn chưa phân thắng bại.
- Ngươi không nhận thua sao?
Giang Thần gỡ sợi tơ hồng xuống, mục đích chính là làm cho nàng biết mình lợi hại thế nào.
Nhưng mà, nguyệt đồng trong đôi mắt của Phi Nguyệt công chúa vẫn không tản đi, trái lại so với trước đó còn càng yêu dị hơn nữa.
- Chịu thua sao?
Khắp toàn thân của Phi Nguyệt công chúa bùng nổ ra uy thế đáng sợ, cái quần màu đỏ không gió tự phấp phới, mỗi một cái lông chim trên quần cũng giống như là có sinh mệnh vậy.
- Vốn ta nghĩ, đây là trận đầu vòng hai của ta, ta không muốn vận dụng toàn lực, nhưng ngươi đã khinh người quá đáng.
- Không phải ngươi muốn lĩnh giáo đòn mạnh nhất của ta sao?
- Được lắm, hiện giờ ta sẽ thỏa mãn cho ngươi!
Phi Nguyệt công chúa lần nữa giơ hai cái loan đao lên cao.
- Bí thuật: Nguyệt Thần giáng lâm!
- Thần nguyệt tuyệt thức: Vô sinh!
Toàn lực ứng phó, quanh thân Phi Nguyệt công chúa có ánh sáng màu hồng bay lượn, tóc dài tung bay, ánh mắt lạnh lùng mà lại nghiêm nghị.
Đao kính của súc thế giống như một ngọn núi lớn bất cứ lúc nào cũng sẽ đổ nát, ánh đao của hai cái loan đao hóa thành vầng trăng máu bị nàng nắm vào trong tay.
Sau một khắc, ánh sáng màu hồng lần nữa bay lên, âm thanh đao kính bạo phát như là sóng dữ vỗ bờ vang lên.
Tất cả mọi người quên đi việt hô hấp mà chờ đợi kết quả cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.