Thần Võ Chiến Vương

Chương 198: Sát Sinh Quỷ Trảm




Ước chừng sau khi tỷ thí bắt đầu được nửa canh giờ, vòng một đã tuyên bố kết thúc.
Người bị đào thải có bảy, tám phần mười, quảng trường vốn đầy người lúc này đã trở nên rộng rãi hơn rất nhiều, mặt khác những người còn lại đều là Thần du cảnh.
Dù sao, nếu Tụ Nguyên cảnh muốn thăng cấp, nhất định phải trải qua liên tục bốn vòng đều không gặp được Thần du cảnh, mà vận may như vậy cũng không khỏi quá nghịch thiên đi.
Sau khi mọi người nghỉ ngơi một phút, tỷ thí lần nữa bắt đầu, quy củ vẫn là như thế.
Lần này, mỗi người chỉ cần đánh bại ba đối thủ, nhưng độ khó khăn trái lại còn tăng lên, bởi vì người còn lại lúc này đều không đơn giản chút nào.
Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không mà Giang Thần lại là người đi lên thủ lôi từ trận đầu.
- Vận may cũng quá kém rồi đó.
Sở Lạc oán giận nói một câu, người lên cuối cùng sẽ có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, sẽ không chịu thua thiệt.
- Đều giống nhau cả thôi, lên trước thì cũng có thể kết thúc nhanh nhất.
Giang Thần cười cợt, cũng không để ý tới việc này chút nào mà nhảy lên trên đài.
Bởi Giang Thần mang mặt nạ, đặc thù rất rõ ràng, cho nên rất nhanh đã bị người ta nhận ra, nhớ tới hắn là tuyển thủ thăng cấp đầu tiên ở vòng một.
Ngoài ra, theo người ở trên quảng trường càng ngày càng ít, không ít người đã chú ý tới việc hắn và Sở Lạc đứng chung một chỗ, cử chỉ thân mật, chuyện này đã đưa tới nghị luận không nhỏ.
Tu vi của Sở Lạc không tính là kinh diễm, có thể có thể xếp vào thứ sáu Mỹ Nhân bảng, từ đó có thể thấy được khuôn mặt nàng đẹp như thế nào, đồng thời người ái mộ còn hơn xa Hoàng Phủ Hoa.
Nhưng mà từ khi Sở Lạc leo lên Mỹ Nhân bảng, cũng không nghe nói nàng đi lại gần với nam nhân nào cả.
Hiện giờ lại xuất hiện một người mang mặt nạ, ngay cả đồng môn Phù Không đảo của nàng cũng rất tò mò.
- Ha ha ha ha ha ha.
Đột nhiên, Hoàng Phủ Hoa phát ra một tiếng cười lớn sang sảng, ngay khi mọi người nhìn sang phía hắn thì hắn đã thả người nhảy một cái, rơi xuống trước người của Giang Thần.
Mộc bài trong tay hắn tỏa ra ánh sáng màu lam còn chưa tản đi, con số hiển hiện trên mặt chính là vị trí bình đài của Giang Thần!
- Được! Quá tốt!
Hoàng Phủ Minh ở phía dưới kích động kêu to, bên trong nhiều người như vậy mà cũng có thể gặp được người này, đủ để khiến cho người ta hưng phấn.
Hắn sờ sờ gò má có chút đau đớn, khuất nhục vả miệng hôm qua xông lên đầu, hắn rất cần ca ca hắn xả cơn giận này cho hắn.
- Sở Lạc, đây thật đúng là oan gia ngõ hẹp rồi, hai nam nhân của ngươi sắp vì ngươi mà đánh vỡ đầu rồi.
Ánh mắt của Mộng Phi Phỉ rất cuồng nhiệt, rất thích thú khi nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Hoàng Phủ Hoa theo đuổi Sở Lạc, nàng biết chuyện này.
Lại suy nghĩ thêm Sở Lạc và nam mặt nạ này có quan hệ mập mờ, có thể nói là nàng đã nhìn thấu.
Vẻ mặt của Sở Lạc nghiêm túc, nàng có lòng tin đối với Giang Thần, thế nhưng phải kiên trì ba vòng, dùng năng lực của Hoàng Phủ Hoa đủ để tiêu hao năng lượng của thiếu chủ nhà nàng.
Giữa bầu trời, Hương Hương công chúa cũng khẩn trương nhìn chằm chằm vào vị trí bình đài của Giang Thần.
Nàng không biết cừu hận của Giang Thần và Hoàng Phủ Hoa, chỉ là sinh ra hiếu kỳ rất lớn đối với Giang Thần mà thôi.
- Đối thủ của hắn, rất lợi hại phải không?
Nàng hỏi.
Vân Hiểu và Lưu Bằng vừa nhìn nhau, do dự trong chốc lát, người sau tiến lên phía trước nói:
- Hoàng Phủ Hoa là thiếu gia của tứ đại gia tộc trong kinh thành, tự xưng là người mạnh nhất trong Hoàng Đô tứ thiếu, xếp hạng thứ tám mươi ba trên Tân hỏa bảng.
- Thứ tám mươi ba? Vậy là cường giả một trăm vị trí đầu hay sao?
Hương Hương công chúa sáng mắt lên, rất là bất ngờ.
- Đúng thế.
- Vậy nếu như hắn thắng, há không phải nói hắn càng lợi hại hơn hay sao?
Hương Hương công chúa lại nói.
Lưu Bằng và Vân Hiểu đều từ trong giọng nói của công chúa nghe ra được chuyện không ổn, người sau cắn răng, nói:
- Công chúa, đó là chuyện không thể, cảnh giới của hắn yếu hơn đối phương, phương diện võ học, Hoàng Phủ Hoa không yếu, đặc biệt là đao pháp của hắn.
- Ồ...
Hương Hương công chúa còn muốn nói điều gì đó thì phía dưới đã đánh nhau.
Linh khí của Hoàng Phủ Hoa là một thanh trường đao, sau khi lên đài hắn không nói hai lời mà chém ra một đao.
Bình đài bị một luồng lực lượng vô hình ngăn chặn, như là một bàn tay lớn ấn xuống vậy.
- Sát Sinh quỷ trảm: Khốn!
Đao thế của Hoàng Phủ Hoa hung mãnh không thể đỡ, lại hạn chế Giang Thần, trên lưỡi đao ẩn chứa lực lượng rất đáng sợ.
Nhìn thấy một đao này, người trong kinh thành có vẻ ngoài ý muốn.
- Xem ra Hoàng Phủ Hoa và tên này có cừu oán gì đó thì phải.
Người quen biết hắn còn vì đao thức này mà nhìn ra được điểm ấy.
Đao pháp của Hoàng Phủ Hoa cực mạnh mẽ, nắm giữ đao ý hoàn chỉnh, còn tu luyện một môn đao pháp rất lợi hại.
Nếu như dùng cấp bậc công pháp để tính, môn đao pháp này có thể xưng tụng là thiên cực.
Ngay cả Lữ Phi gần đây danh tiếng thịnh nhất cũng đã từng nói Hoàng Phủ Hoa dựa vào một môn đao pháp này có thể xưng tụng là đao khách.
Phân chia võ học không rõ ràng bằng công pháp, bởi vì một số môn võ học có yêu cầu tu luyện cực cao.
Đao pháp mà đao ý mô hình có thể tu luyện và đao pháp mà đao ý hoàn chỉnh có thể tu luyện tuyệt nhiên không giống nhau được.
Nhưng mà, dù cho là đao ý hoàn chỉnh, đao pháp có thể học được cũng có phân chia cao thấp.
Sát Sinh quỷ trảm chính là đao pháp tốt nhất ở bên trong đao ý hoàn chỉnh.
Sát Sinh quỷ trảm, chiêu thức kỳ lạ, tổng cộng có mười thức, chia làm: Khốn, phá, trảm, oanh, chiết, kích, đoạn, diệt, ly, toái.
Dưới tình huống bình thường, Hoàng Phủ Hoa sẽ không vội vã vận dụng đao chiêu, đọ sức cùng người khác.
- Tên đáng thương đây rồi.
Trong mắt người ngoài, Giang Thần vốn phần thắng đã không cao lại càng bởi vậy mà được người ta đồng tình.
- Ngươi, không xứng đấu với ta!
Hoàng Phủ Hoa nói xong một câu, trường đao đã chém xuống.
- Thật sao?
Giang Thần ngẩng đầu lên, trên người đột nhiên bùng nổ ra một luồng lực lượng đáng sợ, đập vỡ uy thế ở xung quanh, múa đao đón đỡ.
Keng!
Đao của Hoàng Phủ Hoa vững vàng chém vào bên trên linh đao của Giang Thần.
Thân thể của Giang Thần rắn chắc vượt qua người thường, cánh tay vẫn không nhúc nhích, đầu gối cũng không khụy xuống nửa phân nào cả.
Như vậy cũng có ý nghĩ một đao này của Hoàng Phủ Hoa đã bị Giang Thần đón đỡ được.
- Xem ra miệng lưỡi của ngươi so với đao pháp còn lợi hại hơn đó.
Giang Thần xông về phía Hoàng Phủ Hoa khẽ mỉm cười, cánh tay phát lực, đẩy hắn ra ngoài.
Trước khi Hoàng Phủ Hoa rơi xuống đất, hắn đã theo sát tới, linh đao đang súc lực.
Hoàng Phủ Hoa cũng thật sự có tài, mạnh mẽ thay đổi quỹ tích ở trên không trung, rơi xuống phía sau của Giang Thần.
- Ngươi có thể ngăn cản được đao của ta, thế nhưng đao pháp của ngươi thực sự là buồn cười.
Hoàng Phủ Hoa nói.
Đồng thời, ở trong lòng hắn tự hỏi, vừa nãy sao Giang Thần có thể ngăn cản được đao của hắn chứ?
- Cảnh giới của ta cao hơn hắn, lại từ trên chém xuống, làm sao hắn có khả năng tiếp được trọn vẹn như vậy chứ?
Hoàng Phủ Hoa không khỏi hoài nghi có phải Giang Thần đã lén lút mặc linh khí phòng ngự hay không.
- Có điều, coi như thân thể ngươi mạnh như thế nào đi nữa, có thể mạnh hơn được đao của ta sao?
Hoàng Phủ Hoa nở nụ cười lạnh lẽo, chém ra đao thứ hai.
- Sát Sinh quỷ trảm: Oanh!
Lại là một đao chiêu giống như sóng dữ, giải thích hoàn mỹ sự bá đạo của đao khách.
Một đao ra, sấm gió hiển hiện.
- Đao pháp cao minh nha, ta cũng biết đó.
- Sát Sinh quỷ trảm: Oanh!
Điều mà ai cũng không ngờ tới chính là, không ngờ Giang Thần lại làm ra động tác giống Hoàng Phủ Hoa như đúc, khí thế tương đồng, giống như có thể trực tiếp phục chế vậy.
Đao chiêu tương đồng va chạm vào nhau, bình đài nứt ra một cái lỗ ở vị trí trung tâm.
Đây là bình đài đặc chế của Đại Hạ vương triều, không phải là tảng đá phổ thông, có thể thấy được uy năng của hai đao đụng nhau mạnh mẽ bao nhiêu.
- Ngươi! Ngươi là ai? Tại sao cũng biết Sát Sinh quỷ trảm cơ chứ?
Hoàng Phủ Hoa vẫn không chiếm được chỗ tốt như cũ, trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn, lúc nói chuyện, hắn nhìn về phương hướng gia tộc.
Sát Sinh quỷ trảm, đao pháp như vậy tuy rằng không phải là thứ do một mình gia tộc của bọn họ sáng tác, thế nhưng lại không phải là đao pháp tùy tiện có thể có được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.