Thần Võ Chiến Vương

Chương 197: Gặp Lại Tam Hoàng Tử




- Làm sao có khả năng được chứ! Tại sao lại như vậy? Đao pháp của hắn thường thường, vì sao lại lợi hại như vậy chứ?
Sự tự tin lúc vừa bắt đầu của Vân Hiểu biến mất không còn sót lại chút gì, bất kể hắn cố gắng thế nào, kiếm thức đều bị loan đao của Giang Thần phá giải.
Rõ ràng cảnh giới tương đồng, kết quả như thế đã khiến cho không ít người hiếu kỳ và nghị luận.
Từ Tụ Nguyên cảnh trở xuống chỉ có thể nhìn thấy náo nhiệt và thú vị, đám người Thần Du cảnh thì lại bắt đầu phân tích và thảo luận.
Từ biểu hiện mà thấy, Giang Thần toàn thắng Vân Hiểu, thế nhưng sao hắn có thể làm được như vậy chứ?
Ở phương diện võ học, đao pháp của Giang Thần cũng không tinh diệu thế nào, chênh lệch cảnh giới cũng không lớn, đánh giáp lá cà, Vân Hiểu hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
- Thanh kiếm này của ngươi nên đưa cho người khác đi, đồng thời sau này cũng đừng nên sỉ nhục kiếm khách, kiếm giả nữa.
Giang Thần mắt thấy gần đủ, hắn không muốn chơi tiếp nữa cho nên đao thức lập tức trở nên cực kỳ kịch liệt, triệt để làm tan rã đi phòng ngự của Vân Hiểu. Mà thanh linh kiếm cấp bốn này cũng bị đánh bay, người cũng bị đá bay xuống dưới đài.
Trận tỷ thí này, Giang Thần thắng lợi, thuận lợi tiến vào vòng kế tiếp.
- Mộng Phi Phỉ, thế nào? Ngươi có hài lòng không?
Dưới đài, lông mi của Sở Lạc nhướng lên, khuôn mặt tươi cười nói.
- Sao hắn có thể làm được chứ?
Dương như Mộng Phi Phỉ cũng nghi hoặc không rõ giống như những người khác vậy.
Sở Lạc mỉm cười không nói gì, vẫn duy trì vẻ thần bí.
- Ca ca?
Bên kia, Hoàng Phủ Minh có chút bất an, bây giờ nhìn lại, Giang Thần cũng không yếu như trong tưởng tượng của bọn họ.
- Hoảng cái gì, hắn cố ý giấu dốt mà thôi, khiến cho người ta cảm thấy đao pháp của hắn không ra sao. Thế nhưng võ học có thể làm cho hắn nhìn thấu chiêu thức của đối thủ, cho nên ta đoán hắn đã nắm giữ đao ý hoàn chỉnh.
Hoàng Phủ Hoa hừ lạnh một tiếng, biểu hiện vẫn kiêu ngạo như cũ.
Đột nhiên, sau khi Giang Thần thăng cấp, trên đài khác phát ra một trận rối loạn không nhỏ.
Tỷ thí không quan trọng tính mạng cũng xuất hiện tính huống nháo mất mạng người đầu tiên.
- Tam hoàng tử! Dương Phàm đã muốn chịu thua lui ra khỏi võ đài, tại sao ngươi còn muốn lạnh lùng hạ sát thủ chứ?
Nguyên nhân rối loạn là có người chỉ trích Tam hoàng tử!
Là bằng hữu của người bị chết trên đài, căm phẫn sục sôi, hai mắt ửng hồng.
- Ha ha ha ha, hắn chưa nói ra hai chữ chịu thua, làm sao ta biết được có phải hắn giở trò lừa bịp, muốn nhân cơ hội ám hại ta hay không chứ?
Tam hoàng tử càn rỡ cười to, căn bản không đặt mạng người vào trong mắt.
- Rõ ràng Dương Phàm đã để đao xuống, không hề có vẻ gì đề phòng, như vậy không phải là muốn chịu thua thì là cái gì?
Người kia lửa giận công tâm, không để ý tới nguy hiểm của việc chọc giận Tam hoàng tử mà muốn đòi lại oan khuất cho bằng hữu của hắn.
- Như vậy chỉ có thể nói hắn ngu xuẩn mà thôi!
Vai của Tam hoàng tử run lên, đưa tay chỉ về người kia, lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi không phục, lên đài nhận lấy cái chết!
Không phải hôm nay rất đặc thù, đối mặt với mạo phạm như vậy thì Tam hoàng tử đã trực tiếp rút ra một mũi tên bắn chết hắn rồi.
Người kia còn muốn nói nữa thì lại bị người ở bên cạnh kéo đi.
- Hừ.
Tam hoàng tử phất ống tay áo một cái, đứng chắp tay, quát to:
- Còn ai lên nữa?
Sau đó, những đối thủ của hắn đều không chiến mà thua, vừa lên đài đã chịu thua.
Tam hoàng tử thuận lợi thăng cấp.
- Vô vị, vô vị quá.
Tam hoàng tử đắc ý quát to một tiếng, nhảy xuống lôi đài.
Trên tường thành, Đại Hạ hoàng đế thấy cảnh này, lông mày rậm hơi nhíu lên, bất mãn nói:
- Lão tam vẫn luôn như vậy, quá mức cậy mạnh hiếu thắng.
- Ha ha, mỗi một võ giả đều nên có tâm tính đặc biệt của chính mình, chưa từng có một cường giả nào được khắc ra từ một khuôn mẫu cả.
Lão giả áo xám lơ đãng nói.
Nghe vậy, Đại Hạ hoàng đế cũng yên lòng.
Ở phía dưới quảng trường, Giang Thần nhìn bóng người của Tam hoàng tử, trong lòng thầm nói:
- Vẫn trắng trợn không kiêng dè gì như vậy, hôm nay, ta sẽ để cho ngươi biết gì là lợi hại.
- Sư huynh, cảnh giới của Tam hoàng tử đã tiến bộ hơn rất nhiều, đã là hậu kỳ viên mãn rồi.
Sở Lạc ở bên cạnh hắn, dùng âm thanh mà Mộng Phi Phỉ không nghe thấy nói.
- Ta biết.
- Võ học của Tam hoàng tử là một điều bí ẩn, bởi vì xưa nay hắn đều bá đạo giết chết người ta, thậm chí người ngoài còn không biết rốt cuộc vũ khí của hắn là cung hay là trường thương kia nữa.
Sở Lạc lại nói.
Giang Thần hiểu rõ ý trong lời này, cũng không phải là hắn không nghĩ tới việc thực lực không bằng Tam hoàng tử mà đối chiến với đối phương thì sẽ như thế nào.
Nhưng sự thù hận của hắn đối với Tam hoàng tử đã đạt đến mức thấy chết không sờn, bất kể ra sao hắn đều phải dùng toàn lực.
- Hay là, ta có thể thi triển ra môn công pháp huyền bí kia nhỉ.
Giang Thần không khỏi nghĩ đến, trước đó ở trong Vạn thú vực hắn bị Mặc Ly truy sát, hắn đã nghĩ đến một môn công pháp huyền bí tăng sức chiến đấu lên.
Sau đó cảnh giới tăng lên, thực lực tăng nhanh như gió, tạm thời có sức chiến đấu rất cường hãn.
Mặt khác, sở dĩ hắn do dự không quyết định như vậy là bởi vì môn công pháp huyền bí này quá mức kinh thế hãi tục, hắn không muốn bại lộ ra quá sớm.
- Hả?
Giang Thần đột nhiên chú ý tới có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình. Lúc hắn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra là Hương Hương công chúa ở trên thuyền buồm.
Thông qua trận chiến vừa nãy, nghĩ đến Hương Hương công chúa dù sao cũng hơi tỉnh táo, cho nên cũng đã hiểu rõ ý tốt của Giang Thần ngày hôm qua.
Có điều, Lưu Bằng và Vân Phàm bị thua vẫn còn ở trên thuyền như cũ. Điều này nói rõ nàng còn chưa quyết định chắc chắn được.
Đối với vị công chúa này, Giang Thần không có hứng thú gì.
Hắn bắt đầu nhìn ra chung quanh, tìm kiếm bóng người của các đệ tử Thiên Đạo môn.
Hắn phát hiện ra quả thực đúng như Sở Lạc từng nói, không có đệ tử nào quá nổi bật.
Lý Tuyết Nhi tẩu hỏa nhập ma, Lý Thấm tử vong, Đường Ly tử vong, Mộc Trấn Xuyên bị phế mười cái thần huyệt.
Bốn người này đều có quan hệ trực tiếp tới Giang Thần.
Nghĩ tới đây, Giang Thần sờ sờ mũi, nghĩ thầm ngày hôm nay nếu hắn không cố gắng biểu hiện, quả thật có chút xin lỗi môn phái.
Đột nhiên, Giang Thần lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc, khóe miệng hắn hiện ra nụ cười ấm áp.
Văn Tâm.
Một người nào đó trên đài đã là Thần du cảnh, cho dù vẫn là sơ kỳ nhập môn, thế nhưng đã liên tục đánh bại được ba đối thủ rồi.
Vận khí không tệ, đối thủ cuối cùng là Tụ Nguyên cảnh, nàng đã thành công thăng cấp.
Văn Tâm rất cao hứng, nhảy xuống bình đài, phất tay về một phương hướng ở dưới quảng trường.
Giang Thần nhìn sang, phát hiện ra đều là người của Xích tiêu phong, có Mạnh Hạo và đám người Giang Lộ, Giang Phong, ngay cả Phạm Đồ và Cao Nguyệt cũng ở đó.
- Phạm thúc, mẫu thân?
Giang Thần rất là bất ngờ, còn tưởng rằng bọn họ đã trở lại Thập vạn đại sơn, không nghĩ tới bọn họ sẽ đi tới nơi này.
- Lẽ nào bọn họ biết ta sẽ tới đây sao? Làm sao có khả năng được chứ?
- Đúng rồi, chưởng giáo có Như ý toán bàn, có thể biết được sự sống chết của ta, nhất định đã nói cùng mẫu thân rồi.
- Có điều...
Giang Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên trên không trung, nơi đó có một cái bảo tháp đang lơ lửng, trên mặt có người của Thiên Đạo môn đang ngồi đó.
Mạnh Hạo và Văn Tâm đã là đệ tử của Thiên Đạo môn, càng không cần phải nói bản thân hắn là đệ tử chân truyền trên Thiên tử bảng. Theo lý mà nói, hai người kia và tộc nhân của hắn nên ở trong bảo tháp trên không trung mới đúng.
Mà không phải ở trong đám người chen chúc như vậy.
Giang Thần để Sở Lạc đi tìm hiểu tình huống.
Không được bao lâu, Sở Lạc nói với hắn:
- Bên trong Thái Thượng trưởng lão mang đội của Thiên Đạo môn có một vị là sư phụ của Ninh Hạo Thiên.
Một câu nói đã nói ra nghi hoặc của Giang Thần, hiển nhiên là vị Thái Thượng trưởng lão này chèn ép người của Xích tiêu phong.
- Ngoại trừ người kia ra còn có ai nữa không?
- Dược trưởng lão của Thiên Đạo môn, Truyện Công trưởng lão còn có đường chủ Hình Pháp đường nữa.
- Vậy thì tốt.
Trong mắt của Giang Thần xẹt qua ý lạnh lẽo, nói như vậy, chỉ cần lấy được tiêu chuẩn tiến tu là hắn có thể làm cho vị Thái Thượng trưởng lão kia nhận sai với tộc nhân của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.