Thần Võ Chiến Vương

Chương 160: Diệt trừ tâm ma




- Sư tỷ, đừng nóng giận.
Giang Thần lau máu trên lưỡi kiếm, lại nói ra chuyện vừa nãy một lần.
Nghe được Đường Cách có ý đồ gây rối đối với mình, mày liễu của Lý Tuyết Nhi dựng thẳng lên, hàn khí bức người.
Có điều nàng không dễ tin như vậy, trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, tất cả đều theo chiêu kiếm này của Giang Thần mà không có đáp án.
- Ngươi nên nói cho ta biết trước rồi hãy giết.
Lý Tuyết Nhi nói.
Phốc!
Giang Thần đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vô lực ngã xuống đất, bất đắc dĩ cười nói:
- Nếu không một lát nữa ta sẽ không giết được hắn.
Một kiếm vừa nãy hắn đã rơi vào kết cục gần như giống Lý Tuyết Nhi trước đó, hơn nữa cảnh giới của Mộng Thiến thấp kém, bị Lý Tuyết Nhi dễ dàng giết chết.
Nhưng hắn và Đường Cách lại có thực lực ngang nhau, tình huống lại càng nghiêm trọng hơn.
Có điều, hậu quả so với Lý Tuyết Nhi còn tốt hơn nhiều, coi như không hấp thu nguyên khí chi nguyên thì cảnh giới cũng sẽ không giảm xuống.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn có Thần mạch.
Lý Tuyết Nhi ngẩn ra, nàng đã hiểu rõ, tuy rằng nàng tỉnh lại, nhưng không thể mạnh hơn được bao nhiêu so với Giang Thần.
Đường Cách không chết, đối với hai người đều rất nguy hiểm.
- Trước tiên chúng ta khôi phục thực lực, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Lý Tuyết Nhi nói.
Giang Thần gật gù, gian nan đi tới trên khe nứt, cùng sư tỷ đồng thời cảm nhận nguyên khí chi nguyên.
Lúc này nguyên khí chi nguyên đã rất mỏng manh, có điều Giang Thần có thể vận chuyển công pháp tu luyện ở Vạn thú vực, cũng có thể giúp Lý Tuyết Nhi một hai.
Sau khi kết thúc, Lý Tuyết Nhi nghĩ đến điểm này, nhìn chằm chằm vào Giang Thần không tha, nói:
- Tình huống vừa nãy, nhất định chúng ta sẽ khôi phục càng nhanh hơn so với Đường Cách.
- Đúng, nhưng ta vẫn muốn giết hắn.
Giang Thần nói.
- Tại sao? Ngươi sợ hắn nói ra cái gì sao?
Quanh thân của Lý Tuyết Nhi đã có hàn khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường, còn có âm thanh kết băng.
Nàng hôn mê bất tỉnh, bị Giang Thần cởi sạch y phục, mặc dù là vì cứu nàng, thế nhưng khó bảo đảm hắn sẽ không thu chút chỗ tốt ở trong quá trình này.
- Không sai, ta không thể để hắn nói ra chuyện ngày hôm nay.
Giang Thần lại nói.
Đôi mắt hạnh của Lý Tuyết Nhi hơi nheo lại, băng trùy đột nhiên xuất hiện, bồi hồi ở bên người của Giang Thần.
- Sư tỷ hẳn phải biết ta cứu tỷ ra sao chứ? Nếu như chuyện này truyền đi, sẽ làm ảnh hưởng tới danh tiếng của sư tỷ, ta không thể để cho tình huống này xảy ra được.
Giang Thần nói.
- Ta không để ý, hẳn ngươi cũng biết điều mà ta muốn nghe không phải là chuyện này.
Giang Thần bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói:
- Vừa nãy tỷ hôn mê bất tỉnh, ta nói cái gì cũng không thể đưa ra bằng chứng được, tỷ chỉ có thể tin tưởng nhân phẩm của ta mà thôi.
- Ta không quen biết ngươi.
Lý Tuyết Nhi lạnh lùng nói.
Chẳng biết vì sao, nghe được câu nói này của Lý Tuyết Nhi, trong lòng Giang Thần đau nhói.
- Vậy ta nói không có, trong lòng tỷ vẫn sẽ có bóng mờ này, sẽ nghĩ tỷ bị ta khinh bạc. Đối với tu hành của tỷ bất lợi, từ từ hình thành tâm ma.
Giang Thần nói.
- Vì lẽ đó?
Lý Tuyết Nhi không hiểu ý tứ trong lời này của hắn.
- Vì lẽ đó nếu như tỷ quan tâm việc này, vậy thì trừ tâm ma đi.
Giang Thần ưỡn ngực, thanh âm không lớn, nhưng mà vô cùng kiên định.
Lý Tuyết Nhi sửng sốt, nhìn gương mặt của Giang Thần, thật lâu không nói gì.
- Ngươi nghĩ ta sẽ không dám làm sao?
Lý Tuyết Nhi hét lớn một tiếng, tất cả băng trùy đột nhiên đâm về phía Giang Thần.
Mũi nhọn của băng trùy sắc bén như lợi kiếm, có thể biến Giang Thần thành con nhím.
Nhưng mà khi còn cách Giang Thần chỉ có một tia thì băng trùy đã dừng lại.
Lý Tuyết Nhi nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Giang Thần, khóe miệng còn có ý cười nhàn nhạt, không lùi bước, không phản kháng, trái lại còn rất bình tĩnh.
Đột nhiên, Lý Tuyết Nhi hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, bay lên trời, biến mất ở trong tầm mắt của Giang Thần.
- Sư tỷ không nỡ lòng bỏ giết ta.
Giang Thần đại hỉ, nụ cười rất là xán lạn.
Đáng tiếc, đợi tới khi Giang Thần muốn đuổi theo thì Lý Tuyết Nhi đã không còn bóng dáng đâu nữa.
Linh dược đã tìm được, thời gian trong Vạn thú vực còn sót lại nửa tháng.
Nghĩ đến thực lực của sư tỷ, Giang Thần tập trung vào tu luyện.
Hắn đã coi khe nứt nguyên khí kia là nơi đóng quân, săn giết các yêu thú xung quanh.
Sau khi chiến một trận với Đường Cách, thế nhưng thông qua công pháp khôi phục, lại có thịt thú và yêu huyết cho nên đối với bản thân hắn có ích lợi rất lớn.
Sự thực quả thực là như vậy, sau khi Giang Thần săn giết ba con yêu thú tướng cấp, hắn thoa yêu huyết lên khắp toàn thân, lại chế thịt thú thành thuốc, thực lực đã tăng lên không ít.
Đáng tiếc cảnh giới vẫn là sơ kỳ nhập môn như cũ, dù sao đã đạt tới Thần du cảnh, không thể tùy ý đột phá.
Sau khi hoàn thành tất cả những thứ này đã là mấy ngày sau, Giang Thần đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể đạt tới sơ kỳ viên mãn thì hắn đã nghĩ đến hai hạt giống kia.
Hắn lấy ra hạt giống hoàng kim, ngoại trừ công pháp và võ học ra còn có một lượng lớn linh đan.
Đều là linh đan dùng cho tu luyện.
Cái gọi là linh đan tu luyện chính là lúc tu luyện thông qua một lượng lớn linh đan để nhận được trợ lực.
Còn có một loại linh đan, tuy rằng có lúc cấp bậc giống như linh đan tu luyện vậy, số lượng có thể đếm được cực nhỏ, cũng không thể dùng một lượng lớn.
Loại này là dùng để đột phá bình cảnh.
Được xưng là linh đan đột phá.
Nói thí dụ như Thuần Dương đan mà Giang Thần đã từng luyện chế qua vậy, Thần linh đan của Thiên Đạo môn, còn có Thất Chuyển đan của Phù Không đảo nữa.
Linh đan tu luyện cùng một cấp bậc, nhưng có thể đột phá Thần du cảnh.
Ở bên trong hạt giống hoàng kim có một lượng lớn linh đan tu luyện tam, tứ phẩm.
Có điều, điều khiến cho Giang Thần không nghĩ tới chính là, trong đó có một viên linh đan tứ phẩm đột phá và linh đan đột phá ngũ phẩm.
- Vô cùng bạo tay, thực sự là vô cùng bạo tay đó! Chẳng trách thiên tài tuấn kiệt đều muốn tới đây để tìm hạt giống.
Giang Thần vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, đây đâu chỉ riêng là linh đan, bên trong hạt giống còn có một đống lớn nguyên thạch và vài món linh khí có thể bảo vệ được mình.
Trong đó có một đồ vật hấp dẫn sự chú ý của Giang Thần.
Một quả cầu lửa to bằng nắm tay, rắn chắc.
- Chân hỏa?
Giang Thần kiến thức rộng rãi, lập tức nhận ra được lai lịch của nó.
- Thế lực khắp nơi đã bỏ ra cái vốn lớn đó.
Giang Thần thở dài nói.
Nhất định các thế lực trong là Hỏa vực lấy ra tài nguyên quý giá, tập hợp thành từng viên hạt giống một phân tán ở khắp Vạn thú vực.
Người có được hạt giống, tương đương với lập tức được các thế lực trong Hỏa vực bồi dưỡng.
Cái gọi là chân hỏa, là dùng để lĩnh ngộ ý cảnh võ học.
Ý cảnh võ học là chỉ phong hỏa lôi và các thuộc tính khác trong trong thiên địa.
Nếu muốn nắm giữ được ý cảnh võ học đủ cao, không phải chỉ có ngồi là được, phải có cơ duyên.
Ví dụ như nếu muốn lĩnh ngộ hỏa tâm ý cảnh, chạy đến dưới nước để cảm ngộ, như vậy không thể nghi ngờ là tự tìm đau khổ.
Bên trong thứ này có một đám chân hỏa.
Cũng giống như danh xưng Thần mạch vậy, chân hỏa không phải là chỉ một loại lửa, là chỉ hỏa diễm trong thiên địa khác biệt với phàm hỏa.
Lúc trước Lý Thấm kia đột phá Phong Tâm ý cảnh là bởi vì có được một khối thần cốt, tìm hiểu ra huyền bí ở trong đó.
Người có được chân hỏa cũng giống như vậy, cảm nhận sự thần kỳ của chân hỏa, rất có ích lợi đối với việc lĩnh ngộ hỏa tâm ý cảnh.
Điều đáng tiếc chính là, hiện nay Giang Thần đang muốn tăng cường Phong Tâm ý cảnh và Kim tâm ý cảnh, tăng cường kiếm cương của mình.
- Sư huynh! Mau nhìn, hạt giống hoàng kim, hắn có hạt giống hoàng kim!
Một thanh âm đột ngột vang lên, Giang Thần không ngạc nhiên một chút nào, mấy ngày nay, người bị nguyên khí chi nguyên ở khe nứt hấp dẫn đến có rất nhiều.
Người có thái độ tốt, hắn không ngại cho đối phương hấp thu nguyên khí chi nguyên, còn người có thái độ không tốt, cũng đều chịu giáo huấn.
Có điều lần này, người đến không chỉ muốn nguyên khí chi nguyên, mà là nhìn chằm chằm vào hạt giống hoàng kim của hắn không tha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.